Chương 1: Nhức đầu

Đêm, yên tĩnh đến lạ lùng. Thành phố ồn ào, náo nhiệt khiến con người ta cảm thấy đầy thân thuộc. Trong văn phòng cực lớn, các loại sổ sách kinh doanh được sắp xếp ngăn nắp, phong cách đen trắng, cửa sổ sát đất làm cho toàn bộ văn phòng trở nên rất hiện đại, cao cấp, đơn giản mà sang trọng.

Ở giữa phòng làm việc, một người đàn ông có mái tóc đen, diện mạo góc cạnh rõ ràng làm cho người ta khó quên, lông mày kiếm tuấn tú, sống mũi cao gầy, cánh môi mỏng như cánh hoa anh đào, nhất là đôi mắt kia, đôi mắt phượng lấp lánh có hồn tựa như một vực sâu không nhìn thấu ẩn chứa gợn sóng.

Người đàn ông tay phải cầm cây bút cao cấp, tay trái chống lên thái dươmg có chút nặng nề, ánh mắt có chút khó chịu nhắm lại. Thư ký đứng bên cạnh nhướng mày, khẽ nói: "Nam thiếu, lại đau đầu sao?" Người được xưng là Nam thiếu này lai lịch không nhỏ, mười tám tuổi làm lính, hai mươi tuổi đã trở thành bộ đội đặc chủng của "Hắc Báo" lừng lẫy, hai mươi bốn tuổi rời khỏi quân đội, liền thay ba anh tiếp quản tập đoàn Vệ thị, hiện giờ hai mươi tám tuổi toàn tâm toàn ý lao vào công việc. Chưa bao giờ có tin tức gì, truyền thông đã có tin đồn Nam thiếu xu hướng tìиɧ ɖu͙© có vấn đề.

Thế nhưng, lại có mấy người biết, từ bốn năm trước, Nam thiếu đã phá vỡ tin đồn này.

“Đúng vậy, không biết vì sao gần đây tôi luôn cảm giác có chuyện sắp xảyra.” Vệ Khởi Nam xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng người phụ nữ.

“Đúng rồi, cậu đã có thông tin về chuyện tôi yêu cầu cậu điều tra chưa?” Vệ Khởi Nam ngước mắt lên, khóa chặt người đàn ông đứng trước mắt, thư ký của mình A Hải.

A Hải thành khẩn cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập áy náy: “Nam thiếu, là tôi vô dụng, tiểu thư Trình Dư Hạ vẫn không có một chút tin tức nào”.

Vệ Khởi Nam dường như không có chút ngạc nhiên nào đối với kết quả này, anh thở dài một hơi, có chút mệt mỏi tựa vào ghế sô pha, giọng điệu bình thản có chút bất lực: "Bốn năm rồi, đã bốn năm rồi, vì sao vẫn không có tin tức gì về cô ấy, cô ấy đã đi đâu?

"Nam thiếu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu Trình tiểu thư đã rời khỏi anh, có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến tình cảm của anh giành cho cô ấy, mấy năm nay cũng không tìm tới để đòi danh phận, vì sao anh không thể theo ý người ta làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì cho mọi người dễ chịu một chút.” A Hải khuyên nhủ, mấy năm nay ở bên cạnh Vệ Khởi Nam, hắn thấy từ đêm đó bốn năm trước, anh đã không còn phong độ, hắn thật sự là không muốn nhìn thấy bộ dáng này của anh.

"A Hải", giọng điệu nghiêm túc và uy nghiêm: “Ngươi cũng biết, Vệ gia có nói, làm việc phải phụ trách, không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù cô gái kia không cần tôi, tôi cũng phải thực hiện gia quy, trừ khi cô gái đó đã làm vợ, nếu không tôi nhất định sẽ chịu tránh nhiệm với cô ấy đến cùng, huống chi...”

Nói được một nửa, muốn nói nữa lại thôi. “Nam thiếu, sợ rằng anh không chỉ là muốn chịu trách nhiệm với Trình tiểu thư đúng không?” A Hải cẩn thận phát hiện ý tứ trong mắt Vệ Khởi Nam có chút gợn sóng, nói đùa.

Quả nhiên, cả người Vệ Khởi Nam đều cứng ngắc. "Đừng nói nhảm nữa, tôi chỉ đơn thuần muốn chịu trách nhiệm mà thôi." A Hải thở dài, lắc đầu và rời khỏi văn phòng. Chỉ còn lại Vệ Khởi Nam như có điều suy nghĩ nhìn trần nhà, rơi vào buồn bã. Nhắm hai mắt lại, hình ảnh năm đó đều hiện rõ ràng ngay trước mắt, động tác vụng về của cô gái, đôi mắt trong veo mang theo một chút say mê loạn. Vệ Khởi Nam nhếch môi cười, rốt cuộc anh đã yêu thân thể cô đúng không?