Chương 2

Đêm hôm đó, Bùi Dục mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, thời gian quay ngược về buổi chiều hôm Âu Dương Tĩnh gặp chuyện. Lần này, anh không chôn chân tại chỗ nhìn cô bị người ta kéo đi nữa mà gọi cô lại trong khoảnh khắc Âu Dương Tĩnh quay đầu, sau đó không do dự mà xông lên đánh nhau một trận với hai gã đang kèm lấy cô.

Có lẽ thấy có người dẫn đầu, dần dần những người xung quanh cũng không thờ ơ nữa, bọn họ tụ họp lại, bảy tay tám chân* cùng giúp anh khống chế hai gã to con kia.

*ý chỉ nhiều người, tay chân luống cuống.

“Tôi đưa cậu về nhà.” Bùi Dục cúi đầu nhìn cô.

Cô ngẩng đầu, ánh mặt trời phản chiếu trên bức tường thuỷ tinh của toàn nhà văn phòng rọi lên gương mặt cô, sáng đến chói mắt. Bùi Dục không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ lờ mờ cảm thấy hình như cô có nói một câu, thế nhưng còn chưa kịp nghe rõ thì lưng anh đã bị đánh mạnh một cái! Anh không chút phòng bị, mất đi cân bằng trong phút chốc rồi ngã xuống đất. Đồ vật trong lòng đập xuống đất rồi lăn đi, khuỷu tay bị lớp xi măng gồ ghề trên mặt đường làm rách một lớp da, không lâu sau đó liền nóng rát đau hết cả lên.

Đây là đâu?

Bùi Dục bò trên nền đất, ngơ ngác. Không có Âu Dương Tĩnh, không có kẻ tình nghi, không có những người xung quanh, những toà cao ốc cũng không thấy đâu nữa, chỉ có một con hẻm tối tăm, và ở không xa còn có một...chiếc cặp mới vừa lăn ra khỏi lòng anh.

Đang mơ sao? Bùi Dục chưa kịp suy nghĩ kĩ thì liền cảm giác phía sau có một cơn gió, anh gần như vung ngược tay lại theo phản xạ có điều kiện rồi bắt được cẳng chân đang đá anh, nhấc lên kéo mạnh về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng hét “Aaa!”, người đó đã ngã xuống đất. Bùi Dục nhân cơ hội này nhảy qua một bên, giữ khoảng cách an toàn với người đó.

Lúc này anh mới nhìn rõ, vậy mà người đánh anh lại là một cô gái! Mà nhìn đồng phục chắc là học sinh cấp hai!? Bên cạnh cô ta còn có hai cô gái nhỏ hơn, nhìn giống như người cô ta gọi đến để giúp đỡ, lúc này đang lúng ta lúng túng đỡ cô ta từ dưới đất đứng lên.

Đợi chút?!

Bùi Dục đơ toàn tập, anh đường đường là một chàng trai mét tám hai, vậy mà lại bị một cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi đánh cho nằm lăn lóc? Cho dù bọn họ có ba người, thế nhưng dù sao thì anh cũng có luyện võ mà! Sau khi sự kinh hoàng ngắn ngủi qua đi, Bùi Dục nhanh chóng phát hiện vài chỗ không đúng, ví dụ như, nhìn cô gái đánh người này cũng không cao lắm, vậy mà hình như anh phải hơi ngẩng đầu nhìn cô ta?

Bùi Dục vô thức cúi đầu nhìn tay mình, mảnh mai ốm yếu… chắc chắn không phải tay anh! Rốt cuộc là sao đây?