Trước kia có lần Lục Sâm đi kiểm tra vườn bách động vật đã quay lưng về phía một con hổ, con hổ đang chơi đùa trong bể bơi thấy vậy liền bò ra, nó cúi thấp người xuống, từ từ tiến lại gần Lục Sâm cho đến khi cảm thấy khoảng cách giữa hai bên là đủ gần, khi đã chắc chắn có thể gϊếŧ chết con người với một đòn, nó lập tức lao lên.
Nhưng nó lại đập mặt vào kính khiến Lục Sâm giật mình nhảy dựng, anh quay lại vừa lúc thấy con hổ đang lao vào kính, nó xấu hổ liếʍ liếʍ móng vuốt, giả vờ như không có chuyện gì rồi quay trở lại bể bơi.
Sau đó, các nhân viên nói với anh, đối với loài con động vật lớn như hổ, một khi quay lưng lại nó thì đó là thời điểm tốt nhất để nó chuẩn bị tấn công.
Lúc này, cảm giác quen thuộc đó khiến lông trên người anh dựng thẳng hết lên, anh đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, quả nhiên anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một con hổ lao ra khỏi bụi rậm, con hổ này trông rất giống con trong l*иg, nhưng con trong l*иg có vẻ lớn hơn.
Lục Sâm: ...
Chẳng phải nói “một núi không thể có hai hổ” sao, sao ở đây lại có một con nữa vậy?
Mục Lạp đang trốn trong bụi cây chậm rãi bước ra, cậu ta bước đi từ từ, cẩn thận quan sát Lục Sâm, rồi nhìn Mục Hách đang bị nhốt trong l*иg, cậu ta lè lưỡi liếʍ liếʍ răng nanh mình.
Móng vuốt của cậu ta siết chặt, nhìn qua thì có vẻ bông xù toàn lông, nhưng giờ chỉ thấy hung tàn, ai cũng không thể coi thường những móng vuốt này.
Mục Lạp giật mũi, khụt khịt tiến về phía trước, bị Lục Sâm phát hiện, cậu ta liền đi tới đi lui trước mặt Lục Sâm một cách công khai, như đang cân nhắc xem nên mở miệng nói gì.
Gió thổi qua rừng rậm, bộ lông vốn đã ướt đẫm của Lục Sâm không còn giữ ấm được nữa, không biết do sợ hãi hay lạnh lẽo, anh rùng mình, vô thức muốn lùi lại một bước, nhưng cái đuôi không vâng lời của anh đã xuyên qua khe hở trên l*иg, chìa xuống trước mặt Mục Hách, cái đuôi đung đưa nhẹ nhàng như một thứ đồ chơi của con mèo lớn, mắt Mục Hách nhìn vào chóp đuôi đung đưa.
“Mục Hách, sao lại bị nhốt trong đó vậy, ngu quá vậy.” Mục Lạp hiển nhiên không coi trọng Lục Sâm, cậu ta chỉ nhìn Mục Hách đang ngoan ngoãn ở trong l*иg: “ Mày ngu như vậy thì sao quản được phần lãnh thổ này, không bằng giao nó cho tao đi?
Dựa vào hai câu này, Lục Sâm gần như sáng tỏ mối quan hệ giữa hai con hổ.
Hóa ra là hai con hổ đang tranh giành lãnh thổ.
“Mày cũng muốn chiếm lãnh thổ của tao sao?” Mục Lạp nhìn về phía Lục Sâm: “Mùi của mày hơi hơi quen đấy.”
"Không quen, không quen, tôi không muốn cướp lãnh thổ gì hết, tôi sẽ đi ngay." Lục Sâm lập tức đáp.
Anh mong hai con hổ sẽ quần nhau túi bụi, chỉ cần hai con này đánh nhau, anh có thể tận dụng hỗn loạn để trốn thoát, trốn càng xa càng tốt. Là một con hổ, dù sao cũng là vua của các loài thú, chỉ cần không gặp phải đồng loại thì anh có thể coi là kẻ săn mồi đỉnh hơn các loài thú khác trong khu rừng này.
Lục Sâm tính toán rất nhanh, Mục Lạp không coi trọng Lục Sâm, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Mục Hách, cho dù đối phương có bị nhốt vào l*иg cậu ta cũng không dám bất cẩn, nhưng Mục Hách trong l*иg lại không có ý để Lục Sâm đi dễ dàng như vậy.
“Tôi đi trước nhé, không làm phiền hai anh.” Lục Sâm đang muốn nhân cơ hội lẻn đi, nhưng không ngờ con hổ rừng phía sau giơ móng vuốt lên, sau đó nhẹ nhàng đập xuống——
“Gàooo——” Lục Sâm đau đớn hét lên, bộ phận nhạy cảm nhất bị giẫm lên, anh tức giận quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mục Hách trong l*иg, Lục Sâm vốn dĩ muốn nổi khùng chợt dịu xuống, giống như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, anh chợt tỉnh táo lại, nhìn cái đuôi, rồi nhìn Mục Hách, rồi lại nhìn đuôi, cuối cùng ngập ngừng nói: “Anh à, móng vuốt của anh… hình như dẫm phải thứ gì đó."