Chương 7:

Sợi xích sắt bị kéo ra từ miệng Lục Sâm, sức lực của anh không thể chống lại được con hổ Đông Bắc thật sự bên trong, thấy chỉ còn một phần cuối, con hổ Đông Bắc bên trong đã phát ra uy hϊếp từ cổ họng, tiếng gầm gừ trầm thấp .

Tiếng hổ gầm trầm thấp, xuyên thấu vô cùng đáng sợ.

Sau đó, vào giây phút cuối cùng, sợi xích bất ngờ bị thả ra, con hổ trong chuồng giận dữ đập mạnh vào l*иg hai lần, Lục Sâm hành động rất nhanh, đúng lúc cửa chuồng lỏng lẻo, gần như mở ra thì anh nhảy về phía trước, lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên mũi con hổ hoang dã đang gầm gừ dữ dội.

Mục Hách: ...

Hắn làm hổ nhiều năm, chưa bao giờ trải qua tình huống như này.

Cảm giác ươn ướt trên mũi khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, trong lúc đánh nhau không có con hổ nào lại liếʍ mũi đối phương, Mục Hách hiển nhiên choáng váng, phản ứng này lại nằm trong dự đoán của Lục Sâm.

Hổ là loài mèo lớn, mèo rất nhạy cảm với việc cắn vào mũi và tai, khi một số con hổ còn nhỏ, người nuôi sẽ nhẹ nhàng xoa mũi chúng để xem chúng có bị mất nước hay bị ốm không, ngoài ra còn dùng cách này để nuôi dưỡng tình cảm giữa các loài động vật với người chăm sóc chúng.

Dù con hổ trước mặt đã lớn rồi nhưng giờ đây là cách duy nhất anh có thể làm.

“Mày vừa làm gì vậy?” Mục Hách lùi lại một bước, giơ chân lên xoa mũi, cảnh giác nhìn Lục Sâm trước mặt.

"Thể hiện thiện chí." Lục Sâm thở dài, anh đã quan sát chung quanh, căn bản không có đường chạy, hơn nữa từ lời nói trước đó của hổ, không khó đoán ra con hổ hoang dã này có quen biết nguyên thân.

Dù sao, khi động vật được thả ra, chúng thường chọn quay lại nơi mình từng sống, chắc hẳn trước đây thân hổ này từng sống ở đây, nên không có gì ngạc nhiên khi hắn có quen biết kẻ hung bạo trong chuồng, thậm chí có khả năng chúng từng đánh nhau.

Lục Sâm liếʍ chân, đi vòng quanh chuồng hai lần, anh hạ thấp cảnh giác, đuôi run rẩy vì lo lắng nhẹ nhàng đung đưa hạ dần xuống đất.

Anh là một nhà đầu tư vườn thú, thỉnh thoảng anh có đến chuồng hổ nhìn đám hổ tương tác nên bắt chước chúng, còn về ý nghĩa của hành động, anh chỉ mơ hồ đoán mò chứ không rõ ràng lắm.

Tuy nhiên, anh không để ý con hổ Đông Bắc hoang dã trong chuồng đang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ khó tả, thậm chí còn lặng lẽ lùi lại một bước.

Đối với một con hổ hoang dã, điều này có nghĩa là hắn đang gặp phải điều gì đó khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

Mục Hách chợt khựng lại, đôi tai đầy lông hơi động đậy, mắt lập tức rời khỏi Lục Sâm, nhìn vào bụi cây, đầu móng vuốt móc xuống đất, định lao ra nhưng lại dừng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Sâm nói: "Nhìn phía sau mày kìa."

Lục Sâm nghe vậy không nhịn được cười nói: "Anh muốn gạt tôi sao?"

Nhưng Mục Hách không giải thích, chỉ nhìn từ Lục Sâm sang bụi cây, hắn thè lưỡi liếʍ răng nanh, liếʍ mũi rồi giơ chân lên xoa xoa khó chịu.

“Tao đã nhắc nhở mày rồi.” Ánh mắt Mục Hách bình tĩnh như đang xem kịch, thậm chí còn ung dung liếʍ chân: “Nó gϊếŧ mày, sau đó tao gϊếŧ nó.”

“…” Lục Sâm thấy giọng Mục Hách không giống đang nói dối, anh chợt nhận ra điều gì đó, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.