Chương 5:

Nhưng bộ dáng anh hoàn toàn khác trước khiến Mục Hách nhất thời sợ hãi, vốn chưa từng thấy tư thế như vậy, hắn thận trọng híp mắt lại, lòng bàn chân nhẹ nhàng bám vào đất, đôi mắt khóa chặt Lục Sâm, chân trước hơi ấn xuống, râu hổ trên mép hơi cử động, răng nanh lộ ra, hiển nhiên là chuẩn bị tấn công.

"Lần trước tao thua là do bất cẩn thôi, nhưng lần này thì khác." Lục Sâm nói: "Lần này mày nhất định sẽ thua."

Anh không muốn khıêυ khí©h, trước đây anh đã giữ thái độ khiêm tốn, nói chuyện tử tế, nhưng cuối cùng con hổ hoang dã trước mặt vẫn không muốn thả anh đi, nên không còn cách nào khác, anh chỉ có thể mạo hiểm.

“Mày khá dũng cảm đấy.” Mục Hách lè lưỡi liếʍ răng nanh: “Thử xem xem.”

“Thử thì thử.” Lục Sâm nói.

Ngoài miệng anh có vẻ cứng rắn, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình không thể thử cách này, nếu thử chắc chắn sẽ chết.

"Tới đi." Lục Sâm đi tới đi lui tại chỗ nói: "Nhường mày tấn công trước đó, tới đây, tao đứng chỗ này, mày thử tới đây xem."

Những lời này như đang khıêυ khí©h, Lục Sâm thậm chí còn khẽ lắc đuôi, liếʍ chân, trông cực kỳ ngứa đòn, bộ dáng này càng khiến Mục Hách thận trọng hơn, hắn chậm rãi tiến về phía trước, quan sát động tác của Lục Sâm.

Đúng lúc này, Lục Sâm đột nhiên làm ra một động tác giả lao tới, hành động này thật sự đánh lừa Mục Hách, hắn không chọn lùi mà lao về phía trước, nhưng Lục Sâm đã chống hai chân xuống đất, lăm sang một bên, phía sau anh là cái l*иg.

Mục Hách không kịp chuẩn bị mà bay thẳng vào l*иg, cái l*иg vừa đúng kích thước của Lục Sâm nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều so với Mục Hách cường tráng, hắn chưa kịp quay người đã nghe thấy một tiếng "rầm", l*иg trực tiếp bị đóng lại.

Lục Sâm ngậm đầu còn lại của sợi dây trong miệng, cắn thật mạnh rồi dùng cả hai móng vuốt ngăn cản con hổ hoang dã mở l*иg.

Chuồng được đóng bảo hiểm kép, điểm đặc trưng của vườn thú, có dây xích dài và khóa điện tử, khóa điện tử đã mở từ lâu nên Lục Sâm chỉ có thể ngậm dây xích dài vào miệng để đóng chuồng.

Sợi xích dài này chỉ có thể sử dụng bên ngoài chuồng, là khóa an toàn thủ công được nhân viên sử dụng để ngăn chặn thú dữ bị nhốt trong chuồng lao ra ngoài.

“Anh không mở được cái l*иg này đâu.” Lục Sâm vừa ngậm sợi dây xích trong miệng, toàn thân ấn vào rồi dùng sức kéo ra sau, vừa cắn răng nói từng chữ một: “Cái l*иg quá nhỏ, tanh thậm chí còn không cử động được móng vuốt, từ bỏ đi."

Mục Hách khó khăn xoay người trong l*иg hiển nhiên cũng biết điều này, hắn rút móng vuốt ra, dùng đầu móng vuốt dài chạm nhẹ vào sợi xích và cái l*иg xa lạ, rồi nhìn Lục Sâm.

“Việc này chẳng phải rất thú vị sao?” Lục Sâm yên tâm khi nhìn thấy con hổ hoang dã bị mắc kẹt bên trong.

Mục Hách nhìn Lục Sâm, rồi nhìn vào cái l*иg, hắnvươn nanh ra thứ cắn vào cái l*иg, rồi nhìn sang phía bên kia của sợi xích, hắn nghiêng đầu nói: "Ừ, cũng khá thú vị đấy."

Hắn cúi đầu xuống, nắm lấy một mắt xích trong l*иg rồi kéo ngược về phía sau, lực rất lớn nên Lục Sâm dù cố gắng hết sức cũng không ngăn được sợi xích bị kéo về phía l*иg.

“Chút nữa, chắc chắn sẽ thú vị hơn.” Mục Hách nhẹ nhàng ấn thân trên, kéo sợi xích về phía sau, nhìn Lục Sâm bị kéo ngày càng gần mình, trong mắt ánh lên vẻ hung tợn.



Tác giả có lời muốn nói:

Lục Sâm: Tôi chỉ là một con hổ giấy.

Mục Hách: Một vả là rách.

Lục Sâm: ...