Chương 14:

Lục Sâm đã từng chứng kiến

cảnh các dã thú đánh nhau trên kênh thế giới động vật, cũng từng thấy chúng đánh nhau trong vườn thú, nhưng đây là lần đầu tiên anh chứng kiến

cảnh tượng ngoài đời thật.

Hơn nữa, anh còn đang đối mặt với một con hổ hoang dã vừa bị anh liếʍ mũi.

Lục Sâm cảm thấy chột dạ, vô thức cứng đờ đuôi rũ xuống vì sợ hãi, chóp đuôi cong lên thành hình vòng cung nhẹ, hai chân lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng lùi gần bụi cây bên cạnh, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Trong bầu không khí cực căng này, chỉ tiếng cành cây gãy nhỏ nhất cũng giống như tiếng sấm nổ bên tai anh.

Lục Sâm vốn đã căng thẳng, suýt chút nữa đã quay người bỏ chạy, nhưng lại không dám, bất kể ai đứng trước mặt con hổ hoang dã này cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm giác đối mặt với cái chết không phải là một cảm giác dễ chịu. Lục Sâm run rẩy thở, ánh mắt run run liếc nhìn con hổ nằm bất động phía sau.

Có thể thấy con hổ đó đã chết rồi, ở đây vừa diễn ra một trận chiến.

“Anh gϊếŧ em trai mình à?” Lục Sâm biết có một số anh em loài hổ tranh giành lãnh thổ với nhau, nhưng bình thường, trường hợp anh em gϊếŧ nhau cực đoan sẽ không xảy ra, nhưng cũng không loại trừ khả năng có một số con hổ cực kỳ hung dữ, Lục Sâm lại lùi lại một bước, hết sức thận trọng nhìn Mục Hách.

“Em trai tao?” Mục Hách bình tĩnh, ngữ khí hơi cao lên, vẻ mặt bình thường liếc nhìn Lục Sâm, sau đó ánh mắt dừng lại trên xác hổ bên cạnh, nói: “Mày nói…đây là em trai tao?"

Mục Hách hơi nghiêng cái đầu to đầy lông, râu hổ khẽ run, chóp đuôi hơi cụp xuống, giơ chân đi về phía Lục Sâm, càng đi càng chậm, càng chậm càng cảm thấy áp lực.

Lục Sâm không thể diễn tả được cảm giác này, nhìn con hổ qua kính trong vườn bách thú hoàn toàn khác với việc nhìn con hổ ngoài tự nhiên.

Cứ như thể... mạng hổ đã đi đến hồi kết.

Đúng lúc Lục Sâm đang tuyệt vọng nghĩ không thể trốn thoát thì bỗng có tiếng động lạ từ bụi cây cách đó không xa, Lục Sâm vô thức nhìn về phía bụi cây, hy vọng tiếng động đó sẽ thu hút sự chú ý của Mục Hách, nhưng anh càng tuyệt vọng hơn, đôi tai đầy lông của Mục Hách chỉ hơi giật giật, thậm chí không chớp mắt nhìn Lục Sâm chằm chằm.

“Sau lưng anh có gấu kìa.” Lục Sâm nghiến răng nghiến lợi, hoảng sợ nói: “Gấu!”

“…” ánh mắt Mục Hách hơi thay đổi, không biết có phải Lục Sâm hiểu lầm hay không, anh cảm thấy trong mắt Mục Hách có một tia giễu cợt.

"Thật sự có một con gấu, không tin thì anh quay lại nhìn xem." Lục Sâm nói: "Nó đang hướng về phía anh."

“Mày chưa từng ngửi thấy mùi gấu sao?” Mục Hách đột nhiên lên tiếng, giọng còn trẻ, lạnh lùng chậm rãi nói: “Khoảng cách gần như vậy, mày có ngửi nhầm không, hay là lại định lừa tao."

Vừa dứt lời, con hổ đã lao về phía Lục Sâm, Lục Sâm theo phản xạ định chạy đi, nhưng càng muốn trốn thì càng dễ xảy ra tai nạn, bàn chân anh giẫm phải mảnh đất ướt, không ngờ lại đang ở sườn núi, cả con hổ trượt chân ngã thẳng xuống đất, là con người, theo bản năng anh định quay người chống tay đỡ.

Nhưng anh đã không còn là người nữa, anh bây giờ chỉ còn những móng vuốt hổ to lớn đầy lông lá, do động tác sai lầm nên đầu móng vuốt sắc nhọn đã bị giấu đi, chỉ còn lại một miếng đệm thịt hình hoa mai lớn.

Một cú ngã mạnh xuống đất, sau đó bụng bất ngờ bị đánh vào, nhưng cơn đau trong tưởng tượng không đến, trước mặt chỉ có đầu hổ to ngó vào, đường vân hổ trên mặt hiện rõ, hắn đi tới hít hít, râu hổ cứng ngắc xẹt qua mũi anh, khiến anh khẽ giật giật muốn hắt hơi.

Móng vuốt hổ khổng lồ của Mục Hách ép vào bụng Lục Sâm, cái bụng mềm áp dưới lòng bàn chân hắn hơi ấm áp, con hổ dưới móng vuốt không dám cử động, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn hắn.

“Tốt nhất đừng có cử động, nếu không sẽ tự làm mình bị thương.” Mục Hách cảnh cáo.