Chương 10:

Hổ không phải động vật quần cư, chúng luôn thích sống đơn độc một mình, có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, ngay cả anh em cũng có thể đánh nhau nhưng rất hiếm khi gϊếŧ nhau.

Bình thường đánh nhau chủ yếu xảy ra khi tranh giành bạn tình, thức ăn và lãnh thổ.

Bóng ma tâm lý lớn nhất của Mục Lạp từ nhỏ đến lớn là bị Mục Hách đánh chạy khắp nơi.

"Cái này... cái này sao lại mở ra được?" Cả mặt hổ Mục Lạp tràn đầy vẻ khó tin, cậu ta vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Sâm đang chuẩn bị tọa sơn xem hổ đấu, cậu ta cảm giác con hổ ngoại lai này nhất định không phải một con hổ tốt.

Ánh mắt Mục Lạp nhanh chóng chuyển sang Mục Hách đang trong l*иg, dưới ánh mắt cực kỳ uy hϊếp của Mục Hách, cậu ta theo bản năng lùi lại một bước.

Lục Sâm vui vẻ liếʍ chân, vui sướиɠ lắc nhẹ đuôi, ánh mắt nhìn Mục Lạp, hai anh em họ đánh nhau chỉ có lợi không có hại đối với anh.

Cảm xúc của động vật họ mèo thường được thể hiện qua chiếc đuôi, Mục Hách liếc nhìn cái đuôi đang rất sinh động ngoe nguẩy khóe mắt, ánh mắt hắn dần dần sâu hơn.

"Sao mày lại ra được? Sao lại ra được vậy!" Mục Lạp kinh hãi, chuyện này không giống cậu ta tưởng tượng, đối mặt với ánh mắt của anh cả là cần dũng khí, cậu ta vô thức cúi thấp thân trên, đuôi khép lại xõa xuống đất, bước từng bước lùi lại phía sau.

Mục Hách từ đầu đến cuối không nói một lời, đôi chân to lớn giẫm lên cỏ phát ra tiếng xào xạc, lông trên người Mục Lạp dựng đứng, cậu ta muốn chạy trốn, nhưng lại cảm thấy như thế thì mất mặt quá.

Lục Sâm từ trên l*иg quan sát trận chiến, vừa xem xét tình hình nơi đây vừa đưa mắt đảo quanh, lặng lẽ tìm đường thoát thân.

Anh không thể ngồi yên chờ chết, chỉ có giả tọa sơn xem hổ đấu mới có thể tìm được kẽ hở trốn thoát.

Là một con hổ mới, tất nhiên anh không biết loài hổ thận trọng đến mức nào, càng không biết mọi hành động của anh đều bị đối thủ theo dõi.

Hình thể Mục Hách cực kỳ to lớn, xương móng cũng rất dày, chỉ cần một móng vuốt đã có thể đập chiếc l*иg sắt cong, Lục Sâm không hề nghi ngờ móng vuốt này có thể đập nát xương mình thành từng mảnh, đôi tai anh theo bản năng giật giật.

“Mục Hách, nói cho mày biết, tao không sợ mày đâu——” Khi miệng Mục Lạp vẫn đang blabla, Mục Hách đã mất kiên nhẫn, nhảy lên vồ lấy nó. Mục Lạp sợ đến mức quay người lại. Hai con hổ chạy vào rừng, trong lúc hấp tấp, Mục Hách nhớ ra còn một Lục Sâm khác, hắn quay lại nhìn thì thấy Lục Sâm đang đứng trên chuồng hò hét cổ vũ. Anh hóng drama cổ vũ nhiệt tình: “Đừng tha cho nó, không nên thả hổ về rừng, anh yên tâm, tôi ở đây đợi anh chiến thắng trở về!

Mục Hách vẫy nhẹ đuôi rồi lập tức chui vào bụi rậm.

Con hổ tuy lớn nhưng thể trọng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó, chỉ trong vài giây đã biến mất khỏi tầm mắt, bụi cây rung chuyển vài cái rồi ngừng chuyển động.

Lục Sâm nhìn quanh, vươn đầu ra, xác định hai con hổ đuổi nhau rất xa, liền nhảy xuống khỏi chuồng, vẫy đuôi cười khẩy: “Quả nhiên động vật không biết chiêu dụ hổ rời núi, thôi bỏ đi, cái mảnh đất khốn khϊếp này ai thích thì tự đến mà đợi.”

Đương nhiên anh không thể thật sự chờ đợi ở nơi này, bất kể con hổ nào quay lại cũng rất có thể sẽ xử lý anh.

Anh quẫy đuôi, lắc đầu, lau nước mưa trên lông, giơ chân bỏ chạy về hướng ngược lại với hai con hổ.

Hai con hổ chạy xuyên qua bụi rậm, khiến đàn nai rừng trốn trong bụi cây sợ hãi nhìn rồi bỏ chạy.

Nhưng cả hai con hổ đều không quan tâm đến đám nai rừng, Mục Lạp ước gì mình có thể mọc thêm bốn cái chân nữa để chạy nhanh hơn, Mục Hách phía sau đuổi theo càng lúc càng nhanh, Mục Lạp tuyệt vọng nhìn khoảng cách không ngừng rút gọn, cho đến khi đối thủ nhảy lên vồ cậu ta xuống đất.

Cậu ta nặng nề rơi xuống đất, Mục Hách trước mặt há miệng hổ ra, những chiếc răng nanh sắc nhọn đáng sợ vấy đầy máu, cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ đe dọa, Mục Lạp lập tức cuộn đuôi nằm xuống đất rất khôn ngoan hét lên: “Đừng đánh, đừng đánh, đánh thì đừng đánh vào mặt, đánh chỗ khác đi.”