Chương 50: Dạo cửa hàng nội y
Trong nháy mắt, đã là cuối tháng tư, đóa hoa anh đào trong khu vườn nhỏ trong sân hé mở, cánh hoa bị gió thổi bay.
Mười giờ sáng, Phan Vân mang đến hai hộp củ cải chua, một tuần qua Tiêu Nhược rất thích món này.
Trong bếp, Hứa Gia Ngôn đang nấu canh, Phan Vân có chìa khóa Hứa Gia Ngôn đã đưa cho bà, không bấm chuông, bà tự mở cửa đi vào.
Phan Vân ngửi thấy mùi thơm liền đi vào bếp: “Con đang nấu canh à.” Chắc là canh gà, bà ngửi thấy vậy.
Hứa Gia Ngôn quay đầu lại: “Mẹ.” Anh đặt thìa trên tay xuống, cầm lấy chiếc hộp trong suốt trên tay Phan Vân.
Phan Vân hôm nay đến, ngoài việc đưa củ cải chua, bà còn đến để học hỏi kinh nghiệm: “Món trứng bác với cà chua mà con làm vào trưa hôm qua có bí quyết gì không?”
Hôm qua, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược qua nhà ăn tối, cơm đã sẵn sàng, Tiêu Nhược vẫn muốn Hứa Gia Ngôn vào bếp để chiên một đĩa trứng bác với cà chua, Lão Tiêu và Phan Vân mỗi người ăn một miếng, Tiêu Nhược ăn nốt phần còn lại. Buổi sáng, Lão Tiêu muốn ăn trứng bác với cà chua, ông kêu dì Trương làm một đĩa, làm xong, Lão Tiếu ăn vào nói mùi vị không đúng, Phan Vân tự tay nấu thêm một dĩa, lão Tiêu ăn vào cũng nói không đúng.
Trứng bác với cà chua là món dễ nhất, nhưng sao không ai có thể làm ra hương vị giống của Hứa Gia Ngôn làm?
“Mẹ,” Hứa Gia Ngôn hỏi, “Mẹ dùng mỡ heo để xào à?”
“Mỡ heo?” Phan Vân bối rối: “Mẹ có nên dùng mỡ heo để xào không?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Con dùng mỡ heo, nó làm món ăn ngon hơn.”
Phan Vân nắm được bí kíp vội vàng gật đầu: “Buổi trưa mẹ sẽ về làm thử.”
Buổi trưa, Tiêu Nhược về nhà, vừa vào phòng khách liền che mũi, có chút tức giận nói: “Hứa Gia Ngôn, sao anh lại nấu canh gà nữa vậy?”
Gần đây cô uống canh gà đến nổi suýt nữa đã biến thành một con gà.
Hứa Gia Ngôn bưng một đĩa thăn bò xào ra: “Anh làm món này vì trong lúc ngủ em đã nói mớ gọi tên nó.” Vẻ mặt anh thất thần.
Tối hôm qua, Tiêu Nhược trong mơ, nói mớ: “Canh gà... Canh gà...” Cô cắn môi.
Tiêu Nhược che mũi, sắc mặt cô đều thể hiện sự cự tuyệt: “Vậy thì hẳn là anh không nghe hết câu nói rồi.” Gần đây cô đã bị nôn khi uống canh gà.
Hứa Gia Ngôn: “…”
Cô ngồi vào bàn, nhìn ba món và một canh trước mặt, nhìn lên, đáng thương: “Em muốn ăn củ cải chua cay.”
“Ồ.” Hứa Gia Ngôn vội vàng vào phòng bếp lấy món củ cải chua, anh bưng ra: “Buổi sáng mẹ vừa mới mang qua.”
Tiểu Nhược bóc một miếng đưa lên miệng, Hứa Gia Ngôn nắm cổ tay cô: “Em đã rửa tay chưa?”
“Em ăn hết miếng này rồi đi rửa.”Cô bỏ củ cải vào miệng, Hứa Gia Ngôn theo cô vào bếp để rửa tay.
“Nhược Nhược,” Anh ấn xà phòng rửa tay vào lòng bàn tay cô, xoa xoa cho cô, “Anh định thảo luận với lãnh đạo đài phát thanh điều chỉnh giờ làm việc.” Như vậy, anh không cần phải về muộn như trước đây. Sau này anh có thể ở bên cạnh cô cả đêm.
Tiêu Nhược hỏi: “Có thể điều chỉnh được không?”
“Một đồng nghiệp gọi cho anh vào buổi sáng, anh ấy đang phát bản tin lúc 9 giờ sáng, anh ấy muốn điều chỉnh làm buổi tối, vì vậy anh ấy hỏi anh có thể đổi với anh ấy không?” Anh đưa cho cô một chiếc khăn. Cô lau khô tay, “Anh muốn hỏi em trước.”
“Được, đến lúc đó buổi tối chúng ta có thể ra ngoài cùng nhau.”
Hứa Gia Ngôn nắm tay cô ra khỏi bếp, khi vào bàn ăn, anh đưa đũa cho cô: “Vậy thì buổi chiều anh cùng đồng nghiệp đi bàn bạc với lãnh đạo.”
Tiêu Nhược gấp một miếng củ cải chua chua vào miệng: “Vậy kết thúc xong anh có thể đến tìm em không?”
“Chiều nay em không bận sao?”Hứa Gia Ngôn gấp một miếng rau diếp trộn dầu cho vào bát cô.
“Buổi chiều chỉ có một cuộc họp, không có việc gì nhiều.” Gần đây cô mê mẩn món rau diếp trộn dầu của Hứa Gia Ngôn, nhét rau diếp vào miệng: “Gần đây em lại tăng cân, qυầи ɭóŧ cũng chật.” cô muốn buổi chiều đi mua một ít, trước đây những thứ này đều để cho Tiểu Trương mua, nhưng giờ cô muốn tự mình mua những thứ riêng tư này, tốt nhất nên đi cùng Hứa Gia Ngôn tiện thể hỏi ý kiến. Cô đã từng nghĩ đồ lót mặc thoải mái là được. Nhưng bây giờ, cô nghĩ đồ lót cô mặc là để Hứa Gia Ngôn xem.
Hứa Gia Ngôn đưa cho cô một miếng thăn bò khác: “Vậy xong việc anh sẽ đi gặp em.”
Mới bốn giờ chiều, Hứa Gia Ngôn đã đến Tiêu thị.
Tiêu Nhược cũng vừa đi ra khỏi phòng họp, cô đi giày cao gót màu đen, chạy tới trước mặt Hứa Gia Ngôn: “Thế nào? Lãnh đạo của anh đã đồng ý chưa?”
Hứa Gia Ngôn đỡ cô: “Đi giày cao gót thì đừng chạy.”
Bọn họ vào phòng làm việc, Tiêu Nhược để anh ngồi ở trên sô pha: “Nói mau.”
“Đồng ý.” anh cười nói: “Bắt đầu từ tuần sau, giờ làm việc sẽ được điều chỉnh thành 9 giờ mỗi sáng.” Anh có một điều vui mừng khác: “Chương trình này không cần phát sóng vào thứ bảy và chủ nhật.”
“Hay như vậy?” Tiêu Nhược không thể tin được: “Vậy thì đồng nghiệp của anh phải chịu thiệt sao?”
Hứa Gia Ngôn nói, “Anh ấy cũng không còn cánh nào khác. Vợ anh ấy đi công tác một năm, sáng nào anh ấy cũng phải đi đón bọn trẻ.”
Tiêu Nhược hỏi: “Vậy thì lương của anh vẫn như vậy.”
“Tiền lương vẫn vậy.”
Tiểu Nhược trợn tròn mắt: “Vậy thì... buổi tối chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng đi.”
“Được.”
“Chờ em, em thay quần áo.” Cô đứng dậy đi đến phòng nghỉ.
Vài phút sau, Tiêu Nhược cởi bỏ bộ đồ chuyên nghiệp của mình và thay vào một chiếc váy đen trễ vai một bên, nhìn có chút quyến rũ.
Họ đến một trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của Tiêu gia.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn bước vào một cửa hàng đồ lót phụ nữ, biểu cảm của anh rất mất tự nhiên.
Tiêu Nhược đang chọn đồ lót, cô lấy một chiếc màu đen bằng ren ướm lên ngực mình hỏi Hứa Gia Ngôn: “Cái này nhìn đẹp không?”
Hứa Gia Ngôn ho nhẹ gật đầu.
Tiêu Nhược đặt nó trở lại, cô cầm một cái khác màu tím mà không ren, có nút gài phía trước. cô nhìn Hứa Gia Ngôn hỏi một lần nữa, “Còn cái này?”
Hứa Gia Ngôn lại gật đầu.
Đúng lúc này, một nam một nữ từ ngoài bước vào.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn, tầm mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, hai giây sau, hai người đồng thời nhìn đi chỗ khác.
Sau đó, Hứa Gia Ngôn nghe được cặp đôi đó nói chuyện hỏi đúng câu: Cái này có đẹp không?
Anh không nhìn lên, anh cũng không nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, có lẽ, phản ứng của người đàn ông đó cũng là gật đầu.
Sau đó, Hứa Gia Ngôn nghe thấy một câu khác: “Còn cái này thì sao?”
Tiêu Nhược hỏi câu này.
Hứa Gia Ngôn vội vàng nhìn sang và tiếp tục gật đầu.
Tiêu Nhược buông tay xuống nói, “Hứa Gia Ngôn,” cô bĩu môi: “Anh chỉ trả lời cho có lệ.”
“Không phải.” Hứa Gia Ngôn gần như vô thức vội vàng trả lời: “Thật sự rất đẹp.”
Tiêu Nhược đặt lại chiếc màu hồng vừa chọn, khoanh tay trước ngực, “Vậy thì anh tìm cái không đẹp cho em xem.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Cách đó không xa anh thoáng nghe thấy một tiếng cười của người đàn ông.
Hứa Gia Ngôn không có nhìn quanh chọn một cái không tốt, chỉ đảo mắt liền nhìn thấy hoa văn màu sáng, liền giơ ngón tay lên: “Loại đó không đẹp.” Màu sắc không tốt và kiểu dáng cũng không đẹp.
Khi mong muốn sống sót đến, Hứa Gia Ngôn nghiêng người thì thầm với tai cô.
Tiêu Nhược đột nhiên chạy lên, cô nói dỗi: “Người xấu.”
Cuối cùng, bởi vì Tiêu Nhược đang có tâm trạng tốt, cô không hỏi ý kiến của Hứa Gia Ngôn nữa, cô chọn hai bộ ren màu đen, một bộ ren màu tím sẫm, một bộ ren hồng và một cái Hứa Gia Ngôn nói không đẹp.
Tại sao Hứa Gia Ngôn nói nó không đẹp, vậy mà cô vẫn muốn mua nó?
Bởi vì Hứa Gia Ngôn vừa nói bên tai cô: “Nhưng em mặc vào thì trông đẹp lắm.”
“Anh đợi em ở đây một lát.” Cô muốn vào thử size.
Hứa Gia Ngôn đợi bên ngoài phòng thử đồ, có hai phòng thử đồ, người phụ nữ kia vừa đi vào, người đàn ông đi cùng cũng đang đợi bên ngoài phòng thử đồ.
Phòng thử đồ hai bên trái phải, hai người đàn ông đứng hai bên trái phải, người đàn ông cười nhạt nhìn Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn cũng gật đầu đáp lại.
Nó rất xấu hổ.
Một lúc sau, Tiêu Nhược đi ra và đưa cho nhân viên bán hàng những chiếc cô đã chọn: “Tôi sẽ lấy tất cả.”
Nhân viên bán hàng: “Vâng ạ.”
Đồ lót ở cửa hàng này được bán theo bộ, nhân viên bán hàng đặt nó vào tủ khử trùng, xuất hóa đơn đưa cho Tiêu Nhược.
Hứa Gia Ngôn cầm lấy hóa đơn trong tay: “Anh đi.”
“Chờ một chút,” Tiêu Nhược lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho anh: “Dùng thẻ này để được giảm giá.”
Năm phút sau. Hứa Gia Ngôn quay lại. Anh ghé vào tai Tiêu Nhược: “Sao rẻ thế?” Năm bộ đồ lót giá chỉ 1.398 tệ, trung bình chưa đến 300 tệ. Anh nghĩ Tiêu Nhược đang tiết kiệm tiền cho mình: “Anh có thể mua những cái đắt tiền hơn.” Tuy lương không cao nhưng thẻ đưa cho Tiêu Nhược đã vượt quá 4 triệu NDT. Anh còn mua cổ phiếu, gần 200.000 NDT tiền lãi được gửi vào tài khoản mỗi năm.
Tiêu Nhược lấy lại tấm thẻ vàng trên tay cho vào túi và chớp mắt nhìn anh: “Vợ nhỏ của anh là chủ của trung tâm thương mại này.”
Hứa Gia Ngôn: “?” Chủ?
Chủ nên khi mua được giảm giá, họ có thể được chiết khấu rất thấp.
Tiêu Nhược kéo anh đi mua vài bộ quần áo nam và một số bộ quần áo nữ. Cuối cùng, họ đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trẻ em.
Tiêu Nhược đứng ở cửa nhìn vào nhưng không vào.
Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Em có muốn vào trong đi dạo không?”
Tiêu Nhược sờ vào bụng dưới của mình một cách vô thức và lắc đầu.
Đã gần tháng năm, cô và Hứa Gia Ngôn ở bên nhau đã gần ba tháng, chưa từng tránh thai, sau này cô còn cố ý không đi tắm rửa nhưng bụng vẫn không có dấu hiệu gì.
Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên buồn bực của cô, Hứa Gia Ngôn một tay ôm cô vào lòng: “Nhược Nhược, em vẫn còn nhỏ.” Thực ra, cô không cần phải lo lắng vội vàng có bảo bảo.
Tiêu Nhược nheo miệng không nói gì.
Còn trẻ thì đúng nhưng cô chỉ muốn có một đứa con.
Không chỉ đơn giản là muốn có con, mà là muốn có một đứa con của cô và Hứa Gia Ngôn.
“Hứa Gia Ngôn,” cô sụt sịt: “Em không muốn đi ăn ngoài nữa.”
Hứa Gia Ngôn đi theo cô: “Vậy thì về nhà đi, em muốn ăn gì, anh sẽ nấu cho em.”
“Em muốn uống canh gà.” Cô nghi ngờ có phải do cân nặng không? Một số cư dân mạng cho rằng con gái gầy quá, không dễ có con.
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Vậy thì buổi tối anh sẽ làm món mì gà cho em, được không?”
Tiêu Nhược lại sụt sịt: “Được rồi, em muốn ăn mì gà với củ cải chua cay.”
Hứa Gia Ngôn rốt cuộc không kìm được mà bật cười. Đến đây, anh hôn lên trán cô: “Vậy thì chúng ta về nhà đi?”
“Ừ.”
Buổi tối, Hứa Gia Ngôn làm mì gà xé, Tiêu Nhược ăn hai bát với củ cải chua.
Cô vừa nấc vừa đỡ bụng: “Chồng à, anh giúp em nằm ghế sô pha đi.” Ăn no quá rồi.
Hứa Gia Ngôn đỡ cô lên ghế sô pha, Tiêu Nhược đang định nằm xuống thì bị Hứa Gia Ngôn kéo lên: “Vừa ăn xong, nằm xuống cũng không tốt.”
Nhưng no quá, ngồi không nổi. Vẫn là Tiêu Nhược kéo tay anh: “Anh ngồi đây để em dựa vào.”
Hứa Gia Ngôn ngồi sau lưng cô, để cô nằm trong vòng tay của anh, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, Hứa Gia Ngôn hỏi: “Em có muốn xem phim không?”
"Có.”
Hứa Gia Ngôn tìm một bộ phim tình cảm mới xem được hai phút. Tiêu Nhược đề nghị: “Anh tìm phim ma đi.”
“Phim ma?”Hứa Gia Ngôn nhìn xuống cô: “Em không sợ sao?”
Cô sợ, nhưng có anh ấy ở đây, cô trở nên rất can đảm: “Không sợ.” Cô ngồi dậy: “Anh đi gọt hoa quả đi.” Vừa ăn vừa xem phim ma có thể mất tập trung.
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Không phải nói no rồi sao?” Anh sờ sờ bụng cô: “Em còn có thể ăn trái cây sao?”
Ngẫm lại cũng đúng, “Vậy thì đợi lát nữa em tiêu hóa xong rồi anh đi cắt.”
Hứa Gia Ngôn xoa xoa xoa bụng cô: “Hôm qua mua đào còn chưa ăn. Anh rửa cho em một quả.” Anh đưa cho cô điều khiển từ xa: “Em tìm trước đi.” Anh suy nghĩ một hồi: “Đừng tìm phim quá đáng sợ.” Anh không nghĩ rằng cô rất can đảm đâu.
Hứa Gia Ngôn đi rửa hoa quả, Tiêu Nhược đang tìm phim ma, khi Hứa Gia Ngôn đi ra đặt một khay hoa quả, cô vẫn chưa tìm thấy.
“Anh tim đi.” Cô đưa cho anh điều khiển từ xa, sau đó kéo anh ra sau làm đệm.
Hứa Gia Ngôn tìm thấy một bộ phim ma Nhật Bản có bìa và cái tên không đáng sợ lắm. “Cái này được không.”
“Được.” Tiêu Nhược ngẩng đầu lên và hỏi anh, “Anh có muốn tắt đèn không?” Để tạo thêm bầu không khí.
Hứa Gia Ngôn chưa bao giờ xem phim ma, cũng không rõ có sợ không, lắc đầu: "Bây giờ là tám giờ rưỡi rồi. Anh sợ tí anh đi làm, em ở nhà một mình sẽ sợ.”
Tiêu Nhược đột nhiên sửng sốt.
Hứa Gia Ngôn nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của cô, mỉm cười: “Em sẽ sợ chứ?”
Tiêu Nhược nuốt nước bọt, căn da đầu nói: “Lá gan em không nhỏ như vậy đâu!”
Phim bắt đầu, đèn chùm trong phòng khách tắt, để lại một vòng tròn tiêu điểm.
Ở phút thứ mười tám của bộ phim, có một tiếng “Kẽo kẹt ——”, Tiểu Nhược làm ba quả đào trên mặt đất, cô vừa giật mình, nhưng không phát ra tiếng động, cô cũng không ngồi phía trước Hứa Gia Ngôn nữa, Cô ngồi trên sô pha dựa vào Hứa Gia Ngôn, không có nhặt quả đào lăn trên mặt đất, dùng tay nắm lấy Hứa Gia Ngôn, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Phút thứ hai mươi sáu của bộ phim, một màn hình kinh dị chợt lóe lên, Tiêu Nhược kêu lên một tiếng sợ hãi, thu mình lại thành một quả bóng, giấu mặt trong vòng tay anh, run rẩy: “Tắt, tắt ngay.”
Hứa Gia Ngôn tuy chưa từng xem phim ma nhưng cảm thấy cảnh tượng vừa rồi không có gì đáng sợ, không kìm được nở nụ cười, rũ vai ôm cô vào lòng: “Không phải nói không sợ sao?”Anh cố ý hạ giọng xuống: “Tí nữa anh đi làm, em…”
Cô tiếp tục giấu mặt, không để lộ chút nào “Em sẽ đi cùng anh!” Cô trách móc Hứa Gia Ngôn: “Đều tại anh, sao lại tìm phim đáng sợ như vậy!” Nàng kêu lên: “Anh mau tìm chương trình hai nào đó đi.” Cô muốn xem hài đều giảm sốc!