Chương 1: Ba năm

💔Tác giả: Tây Qua Gia | Editor: Mèo 💔

=====================

Nhiệt độ cuối xuân đã ấm lên một chút, nhưng trong cơn mưa vẫn có hơi lạnh thấm vào.

Tạ Vọng cầm một chiếc ô màu đen, mặc một bộ đồ đen lẳng lặng đứng bên cạnh một tấm bia mộ.

Trên bia mộ có khảm một tấm ảnh, người nọ dịu dàng cười trước ống kính, lông mày hơi cong lên, trong đôi mắt màu hổ phách giống như đang lấp lánh vô số những vì sao nhỏ.

Tạ Vọng mím môi, tựa hồ muốn làm ra vẻ thoải mái, nhưng có lẽ đã lâu không hoạt động, cơ bắp trên mặt hơi cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở vị trí giống như sắp khóc.

Rất lâu sau, cậu không chịu nổi ngồi xổm xuống, ô trượt sang một bên, bàn tay chống lên bia mộ.

Cậu cúi đầu, há miệng, nhưng gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong lúc hoảng hốt, cậu nghĩ đến, một khi con người ta bi thương đến cực điểm, hình như thật sự không có cách nào có thể chảy nước mắt, ngay cả đau đớn cũng kêu không thành tiếng.

Rõ ràng là một ngày cuối xuân ấm áp, vì sao cậu lại chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương?

Tạ Vọng nghĩ, có lẽ cậu rất giống với cái tên của mình, tất cả những gì cậu chờ đợi, đều chỉ là vọng tưởng.

"Chàng trai à, một thời gian nữa sẽ quen thôi."

Tạ Vọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị trí ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã có thêm một bà lão tóc hoa râm.

Bà run rẩy đặt một bó hoa cúc màu vàng trắng lẫn lộn xuống, thấy Tạ Vọng nhìn mình, trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Chàng trai trẻ, là người phải biết nhìn về phía trước, nếu cậu không tự thoát ra được, thì hắn cũng không được yên nghỉ đâu."

Tạ Vọng nghiêng đầu, nhìn bức ảnh chụp trên bia mộ bên cạnh, một cậu thanh niên tràn đầy khí khái anh hùng đang mỉm cười, mặc một bộ đồng phục gọn gàng.

Khóe miệng cậu giật giật, nửa ngày sau, mới nhẹ nhàng nói một câu, "Không giống...Không hề giống."

Thanh âm này nhẹ đến mức có thể bị gió thổi tan, giống như sợ quấy nhiễu đến ai.

Tạ Vọng nhặt chiếc ô bên cạnh, đứng lên.

Phía sau truyền đến một tiếng thở dài của bà lão, bà nhìn vẻ mặt của người trẻ tuổi này thấy thật sự quá đáng thương, nhịn không được muốn an ủi một câu.

Nhưng mà... Đúng rồi, mỗi người mỗi khác.

Tạ Vọng rời khỏi nghĩa trang, ngồi vào trong xe.

Nỗi đau trong lòng không hề giảm bớt chút nào, giờ phút này cậu chỉ có một ý niệm trong đầu.

Cho dù xuống địa ngục cũng được, chỉ cần có thể để cho cậu gặp lại Lục Thanh Du một lần, bảo cậu làm gì cũng được.

Nhưng sự thật luôn tàn khốc như thế, tất cả mọi thứ, cậu không thể nào vượt qua được ranh giới sinh tử.

Tạ Vọng lẳng lặng nằm sấp trên vô lăng, cậu nghĩ, Lục Thanh Du thật ra là một người tàn nhẫn.

Anh ấy sao lại bỏ lại cậu một mình, còn bắt cậu phải sống thật tốt, phải sống lâu trăm tuổi nữa chứ? Lục Thanh Du không hiểu, cuộc sống của không có anh, mỗi ngày đối với cậu đều là cực hình.

Nhưng cậu đã đồng ý với Lục Thanh Du, chuyện cậu đã hứa, nhất định cậu sẽ làm được.

Tình yêu là một điều vô cùng tuyệt vời.

Thật ra Lục Thanh Du từng hỏi cậu, có phải thỉnh thoảng cậu sẽ thấy hối hận khi gặp được anh không. Nếu như không gặp được anh, không yêu anh, cậu sẽ không phải đau khổ như vậy.

Cậu nhớ rõ tất cả biểu cảm của Lục Thanh Du khi nói những lời này, anh dựa vào sofa mềm mại, ngữ điệu nhẹ nhàng, thản nhiên, sắc mặt tái nhợt có hơi đỏ lên, giống như một tên khốn nạn vô tâm vô phế.

Cậu nghĩ, sao có thể hối hận được cơ chứ, điều duy nhất mà cậu hối hận, chính là không gặp được anh sớm hơn hai mươi tám năm.

Nếu như cậu có thể gặp được Lục Thanh Du sớm hơn, anh ấy có lẽ sẽ không rời đi theo cách này?

Kết cục của bọn họ, có thể sẽ khác hay không?

Tuy nhiên, trên đời này làm gì có chữ nếu, thực tại vẫn luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

Tạ Vọng hít sâu một hơi, khởi động xe, dưới sắc trời tối tăm chậm rãi hòa mình vào dòng xe cộ.

Ngày 29 tháng 4, hôm nay là năm thứ ba Lục Thanh Du rời khỏi cậu.

Tạ Vọng bật radio trên xe, một bài hát đã được lặp lạp vô số lần bỗng nhiên vang lên.

Âm sắc trong trẻo cùng với giai điệu của đàn dương cầm chậm rãi hòa vào nhau, trong đầu Tạ Vọng tự động hiện lên biểu tình sinh động của Lục Thanh Du lúc thu âm bài hát này cho mình.

Lúc đó cậu mới vừa hôn Lục Thanh Du đến thần hồn điên đảo, người trong ngực rũ mi mắt xuống, đôi mắt tròn xoe dính chút nước. Anh thở hổn hển, giọng nói mềm nhũn mở miệng hỏi, "A Vọng, để anh hát cho em nghe một bài nhé?"

Lúc ấy Tạ Vọng ôm chặt người trong ngực, cậu nói, "Anh yêu, vậy thì tốt quá."

Cậu mở đàn dương cầm trong nhà ra, nói nhất định phải có đệm đàn, hơn nữa hiếm khi anh yêu của cậu có hứng thú như vậy, phải ghi lại. Lục Thanh Du đỏ tai đẩy cậu ra, "Anh chỉ muốn hát một bài thôi, không cần long trọng thế đâu."

Sau này, may mắn cậu còn bài hát này cùng mình vượt qua một quãng thời gian dài tẻ nhạt.

Dưới khóe mắt của Tạ Vọng xẹt qua từng bụi tường vi đủ màu sắc, những đóa hoa quý giá mọc ở bên đường càng thêm tươi tốt.

Rõ ràng đã vào xuân ấm áp,cậu lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Chính trong mùa xuân đầy sức sống ấy, tình yêu của cuộc đời anh đã ra đi mãi mãi.

Về đến nhà, Tạ Vọng ngã xuống giường, kéo một bộ quần áo trên giường ra, vùi mặt thật sâu vào trong đó, như thể muốn hít vào mùi hương của Lục Thanh Du.

Mùi quýt nhàn nhạt thấm vào khoang mũi cậu, Tạ Vọng siết chặt lại, rồi đột nhiên buông ra, thở ra một hơi gần như nghẹn ngào.

Lúc ấy trên người Lục Thanh Du cũng chẳng có mùi thuốc kỳ quái gì, anh đã sớm từ chối tất cả sự trị liệu. Bởi vậy chỉ có hương quýt nhàn nhạt của anh, chỉ cần ở khoảng cách gần là có thể ngửi được.

Anh luôn thích gọi Lục Thanh Du là "Tiểu Thanh Quất".

Ba năm trôi qua, Tạ Vọng vẫn cảm thấy mình không quen với cuộc sống đơn độc một mình, chỉ cảm thấy cả đời này mình sẽ chẳng thể nào tìm được cảm giác yên bình nữa.

Tiếng rung nhẹ của điện thoại kéo suy nghĩ của Tạ Vọng trở lại hiện thực, cậu nhíu mày, chịu đựng cơn tức giận, không biết là ai gan lớn lại quấy rầy sau khi cậu nhiều lần nhấn mạnh không được quấy rầy cậu vào ngày hôm nay.

Nhưng sau khi cậu mở điện thoại di động ra, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Trong xã hội hiện đại luôn xuất hiện những thứ mới lạ, bốn năm trước cũng vào hôm nay, Lục Thanh Du không biết từ đâu nhìn thấy một bảo tàng kỳ quái mới được mở, có thể lưu lại "con nhộng thời gian", sau đó nhất định phải cũng đi đến đó cất đồ đạc.

Tạ Vọng trêu chọc anh giống như một đứa trẻ, nhưng vẫn kiên nhẫn cùng anh đi một chuyến.

Lục Thanh Du ấn định ngày mở con nhộng, đúng vào ngày 30 tháng 4 của bốn năm sau.

Điện thoại di động vừa rồi rung lên, là bảo tàng gửi tin nhắn nhắc nhở cậu ngày mai phải đến lấy viên con nhộng thời gian đã gửi bốn năm trước.

Tạ Vọng không phải là một người dễ khóc, phải nên nói là, ai gặp mặt cậu lần đầu đều cảm thấy cậu lạnh lùng, cứng rắn, nhưng giờ phút này cậu lại không kìm được nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống.

Cậu khóc đến vô thanh vô tức, tất cả cảm xúc đều lộ hết ra.

Mầm bệnh nhớ nhung ở trong lòng Tạ Vọng điên cuồng tăng lên, lại không có chỗ nào có thể phát tiết.

Tất cả cảm xúc của cậu, sớm đã bị phong cấm ở trong dòng nước lũ thời gian, ào một cái dâng hết lên.

Mặt Tạ Vọng không chút thay đổi, cứ như vậy ngồi trên giường khóc hồi lâu, tận đến khi cảm thấy đại não có chút thiếu oxy, mới mơ mơ màng màng lấy ra bình thuốc ở cạnh giường, nuốt sống mấy viên thuốc, chết lặng nhắm mắt lại.

Trong thế giới rộng lớn như vậy, nỗi đau của một người chẳng đáng là bao.

Cũng giống như mặt trời vậy, sẽ luôn mọc như thường lệ vào ngày hôm sau, và nỗi đau của Tạ Vọng chắc chắn sẽ tiếp tục trong cả phần đời còn lại.