Chương 13

Đón khách, khai lễ, làm lễ, vấn tóc và dặn dò, đáp tạ khách khứa. Ta lần lượt làm từng xong từng bước, cuối cùng là đi theo phụ mẫu kính rượu khách khứa.

Nếu không nhìn thấy Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên, hôm nay đã trở thành ngày hoàn mỹ nhất trong đời ta.

Trần Liên bụng đã lớn, dựa hẳn vào người Mạnh Diên Khanh, ánh mắt nhìn ta đầy phòng bị.

“Lan nhi......”

Ta lạnh giọng ngắt lời Mạnh Diên Khanh: “Lễ đã xong, mời Mạnh công tử hồi quý phủ.”

Mặt Mạnh Diên Khanh đầy áy náy: “Ta không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, muội không chịu gặp ta, cũng không chịu nghe ta giải thích.”

Hắn móc thϊếp canh từ trong ngực áo ta: “Chúng ta đã hẹn ngày cập kê của muội sẽ đính hôn, muội xem, đây là thϊếp canh của ta, hôm nay chúng ta trao đổi, ngày mai đính hôn, được không?”

Trên đời quả thực có người mặt dày vô sỉ đến mức này sao?

Mang theo ngoại thất đang mang thai tới cầu ta đính hôn.

Giọng Mạnh Diên Khanh khá lớn, trong nháy mắt, khách khứa đã tập trung hết về phía này.

“Lục cô nương, tất cả là tội lỗi của thϊếp thân, cầu cô nương đừng trách tội Duyên Khanh, chàng vẫn luôn yêu cô nương.”

Trần Liên hai mắt rưng rưng, như phải chịu tổn thương gì lớn lắm: “Đợi thϊếp thân sinh Lân nhi xong sẽ lập tức vào chùa cạo đầu đi tu, đời này tuyệt đối không gặp lại Duyên Khanh lần nào nữa, chỉ cầu… chỉ cầu Lục cô nương có thể đối xử tốt với hài tử của thϊếp thân.”

Nhìn xem, lời nói chân thành dào dạt đến mức ấy.

Đến ta cũng suýt nữa cảm động rơi nước mắt.

Tình yêu cao cả, nguyện hy sinh vì người mình yêu ấy cuối cùng cũng gọi được ánh mắt Mạnh Diên Khanh trở về: “Nàng yên tâm, Lan nhi không phải người lòng dạ hẹp hòi.”

Ánh mắt mọi người đều tụ trên người ta, phụ thân, mẫu thân tức muốn bốc hỏa.

Ta vỗ vỗ tay phụ mẫu trấn an.

Thôi, lễ cập kê cũng đã bị phá rồi, nếu không phát uy, bọn họ lại tưởng Lục m Lan ta đây là quả hồng mềm.

Ta nở nụ cười, tát thẳng một phát vào mặt Trần Liên, nhẫn trên tay xẹt qua mặt nàng ta, chảy máu.

“Chút thủ đoạn đê tiện của thị thϊếp thông phòng nhà ngươi, cũng xứng đấu với ta sao? Lần sau trước khi mở miệng, nhớ nghĩ thật kĩ xem mình là ai, đây là đâu, những người có mặt ở đây, ai cũng có thể dễ dàng dẫm ch*t ngươi như dẫm một con kiến.”

“Còn ngươi nữa.” Ta nhìn Mạnh Diên Khanh, lại hạ xuống một cái tát nữa.

“Là ngươi phản bội lời thề trước, sau lưng ta lừa gạt đủ thứ. Cái vẻ mặt thâm tình cũng chỉ để che giấu lòng tham không đáy của ngươi. Nếu không phải còn nể mặt hai vị lão nhân gia, ngươi nghĩ nhà ta để yên cho ngươi sao?”

Ta từng bước tới gần: “Sao ngươi có thể vừa nói yêu ta, vừa cùng nàng ta điên loan đảo phượng? m Lan ta đây có lỗi với ngươi chỗ nào mà phải chịu cảnh này?”

Mạnh Diên Khanh lắc lắc đầu: “Không phải như thế, Lan nhi, không phải như thế.”

“Liên nhi tâm địa thiện lương, dù có vào phủ vẫn sẽ đặt muội lên hàng đầu, không gây ảnh hưởng gì đến địa vị của muội. Chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, không khác gì cả, Lan nhi, tin tưởng ta, tất cả sẽ giống như trước đây!”

Đường đường là nam nhi bảy thước, giờ phút này lại trước mặt mọi người chảy nước mắt, cầu xin ta tha thứ.

Ta thở dài, hít vào một hơi: “Ngươi hiểu mà, Duyên Khanh, không thể giống như trước đây nữa.”

Mạnh Diên Khanh đột nhiên như phát điên, đứng lên giữ chặt tay ta:

“Sao lại không giống? Quý công tử trong thành Trường Kinh này ai mà không tam thê tứ thϊếp? Ta cũng chỉ có một mình Trần Liên mà muội đã không thể chấp nhận hay sao?”

Đương trường hỗn loạn, mọi người túm lại xem trò hay.

“Mạnh thế tử nói lời này không khỏi khiến người ta ghê tởm. Năm xưa chính ngươi khua môi múa mép nói đời này vĩnh viễn sẽ không nạp thϊếp, Lan nhi còn chưa qua cửa, ngươi đã cùng người khác làm chuyện cẩu thả.”

Thái Tử cao giọng đi vào, ngữ khí uy nghiêm: “Chính ngươi là loại không ta gì, phá vỡ lời thề trước, dựa vào đâu mà muốn Lan nhi độ lượng?”

Thái Tử đi đến cạnh ta, nhìn Mạnh Diên Khanh bằng ánh mắt cảnh cáo: “Huống hồ, Lan nhi đã là Thái Tử Phi của Cô, quân thần khác biệt, sau này ngươi nói chuyện nhớ chú ý lời nói.”

“Để chúc mừng hỉ sự của Cô, Cô còn cố ý cầu phụ hoàng hạ chỉ nâng ngoại thất của ngươi nên làm chính thế, được vậy rồi, ngươi cũng nên vừa lòng rồi chứ?”

Không đợi mọi người phản ứng lại, Thái Tử đã rút từ trong tay áo ra thánh chỉ sắc lập Thái Tử Phi.

Thái Tử tự mình tuyên chỉ, đây là vinh dự cực lớn.

Từ nay về sau, không ai có thể chọc vào phủ Tĩnh Quốc công nữa.

Cũng không ai dám bàn tán chuyện ta từng từ hôn nữa.

Bởi vì sau lưng ta là cây đại thụ Thái Tử.

Ta chính là đang đợi thời khắc này.

Chỉ cần Thái Tử xuất hiện, tình huống khó xử của ta sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng ta cũng đã có sự chuẩn bị.

Nếu Thái Tử có đổi ý, không xuất hiện, ta cũng có biện pháp trừng trị Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên.

Người phản bội lời thề nên chịu trừng phạt, đúng không?

Mạnh Diên Khanh tuyệt vọng rời đi, thánh chỉ đã hạ, hắn không dám có bất kỳ phản kháng nào.

Đây là sức mạnh của hoàng quyền, quả là khiến người ta si mê.