Chương 5: Tiểu Từ càng ngày càng khó ở

Không thêm bạn WeChat, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Hi Hòa tối nay. Cô ngâm nga một bài hát bước vào phòng ngủ, nhìn thấy quyển sách giáo khoa toán cao cấp mới toanh trên bàn trông đáng yêu hơn nhiều.

Ba người còn lại trong ký túc xá đều đang làm việc riêng, Triệu Linh Phong đang làm PowerPoint để ngày mai dùng, không quay đầu lại đã hỏi: “Lên giường?”

“Sao có thể, bọn mình không phải loại người tùy tiện!”

Cô lười biếng ngả người vào ghế xoay, vô cùng tự tin nói: “Nhưng cũng không còn xa đâu, anh ấy cố ý đưa mình về, lại còn đưa đến cửa ký túc xá, cái này là anh ấy mua, rõ ràng không quên tình cũ là mình nha.”

Ly trà sữa cô đung đưa trong tay đã bị uống hơn một nửa, uống thêm một ngụm, so với người uể oải tối hôm qua thì như hai người khác nhau, lập tức bị người độc thân lâu năm - Tống Lê mắng một tiếng: “Tiểu tiện nhân.”

Cô chậm rãi lên tiếng: “Trưa mai, mở tiệc lẩu cay ở tầng ba.”

Lẩu cay trong căng tin là món ăn đặc trưng của Tài đại.

Đối phương lập tức sửa miệng: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

Cô ép giọng để nói chuyện, giọng nói mềm mại đến chảy nước, lại chia sẻ kế hoạch tiếp theo của mình với các cô.

Đến quán bar làm thuê.

Chu Liên Y từ trong phòng vệ sinh đi ra, vừa lúc nghe thấy câu này, từ xa hỏi: “Vậy toán cao cấp của cậu thì sao? Cậu có nhiều sức lực làm cả hai việc sao?”

“… Đã quên.”

Người đang vui vẻ, phấn chấn lập tức ủ rũ, cầm sách toán lên ước lượng: “Ăn nó xong mình có thể vượt qua bài kiểm tra không?”

“Khuyên cậu nên tỉnh rượu.”

Tắt máy tính, Triệu Linh Phong cầm đồ vệ sinh đi vào phòng tắm.

Tống Lê: “Học tập và đàn ông, tự mình chọn đi.”

Hi Hòa đau khổ thở dài: “Vậy vẫn là đàn ông đi.”

Học tập khiến người ta tiều tụy, nhu cầu cấp bách của cô là lấy dương bổ âm⁽¹⁾.

⁽¹⁾ Lấy dương bổ âm: hút hết khí lực của đàn ông để bồi bổ cho mình

Tống Lê không còn lời nào để nói: “Vậy, chúc cậu thành công.”

Cô thật sự ngưỡng mộ cô ấy, vì muốn ngủ cùng một người đàn ông mà từ bỏ việc học.



Ngày hôm sau, ở một góc quán bar, Đặng Hi Hòa gõ nhẹ vào mặt bàn, thấp giọng: “Tới rồi.”

Ba người đồng thời tắt điện thoại, ngồi nghiêng chỉnh.

Không lâu sau, người đàn ông cao lớn bưng một cái khay đi đến bàn các cô, sau khi lần lượt đặt bốn ly rượu khác nhau lên bàn, lịch sự nói: “Mời dùng.”

“Cảm ơn.”

Thấy anh chuẩn bị rời đi, Hi Hòa vội chen chân chặn đường ngăn anh lại, cười hì hì hỏi: “Ngồi xuống nói chuyện đi?”

Có lẽ tủ quần áo của cô đều là váy ngắn, Từ Thanh Yến rũ mắt, nhìn đôi chân trắng nõn chắn ngang lối đi.

“Đừng lo lắng, các cậu ấy đều là bạn cùng phòng của tôi, rất tốt.”

Các cô gật đầu như gà mổ thóc.

Các cô rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm gì anh.

Từ Thanh Yến nghiêng đầu, bốn người ngồi quanh bàn ăn mặc trang điểm khác nhau, nhưng điểm giống nhau là cả tám con mắt đều chăm chú nhìn anh chằm chằm.

Âm u trong mắt anh khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một con sói đói đang nhìn chằn chằm một con cừu non.

A.

“Bận.”

Anh mặt không đổi sắc để lại lời này, xoay người đi đến nơi khác.

Ngay khi anh vừa rời đi, bốn cái đầu chụm vào nhau, Tống Lê kiềm chế sự kích động: “Vai đủ rộng, chân đủ dài, mặt là gu mình.”

Triệu Linh Phong: “Tay cũng không tệ, tạm được.”

Người phụ nữ khẩu thị tâm phi⁽²⁾, Hi Hòa và Tống Lê cùng nhìn người ngồi ở cuối.

⁽²⁾ Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo

Chu Liên Y giận dữ đập vào mặt bàn: “Không ai chú ý đến mông anh ấy sao, nghe nói loại đàn ông này ở trên giường đều rất lợi hại, cậu thật có phúc!”

“Aizz da, nhỏ giọng chút!”

Tống Lê và Triệu Linh Phong có bao nhiêu kiềm chế thì Chu Liên Y lại có bấy nhiêu háo hức, Đặng Hi Hòa vội che miệng cô lại, nhưng đã quá muộn.

Quán bar rất yên tĩnh, cách đó vài bước, Từ Thanh Yến khoanh tay nhìn cô.

Đặng Hi Hòa muốn khóc, nhưng cô lại không thể không gượng cười: “Cô ấy đang nói mớ, haha, nói mớ.”

Cô không nên ấm đầu cho phép các cô ấy cùng đến đây, còn nói là giúp cô phân tích tình thế của địch, giúp cô biết người biết ta. Bây giờ xem ra, còn chưa giúp cô được gì đã phơi bày kế hoạch của cô.

Đồng đội heo.

Hi Hòa hối hận không thôi, theo anh đi tới đi lui trong quán bar, liên tục biện giải: “Trời xanh chứng giám, tôi không có bất kỳ ý định nào với anh.”

Ai còn chưa nói ra mấy lời thề giả đâu, miệng phụ nữ là lừa người gạt quỷ, Hi Hòa yên tâm lớn mật nói dối không chớp mắt, sợ anh nghe không hiểu, còn nhỏ giọng giải thích: “Tính chuyện sinh hoạt.”

“Phốc.”

Trần Việt vô tình nghe lén được, lắc đầu bật cười: “Bé con, cô cũng quá đáng yêu rồi.”

“Ai nha, tôi nói nghiêm túc đó.”

Cô xua tay, vẫn chăm chú nhìn Từ Thanh Yến như cũ, vô cùng thành khẩn nhấn mạnh: “Đặng Hi Hòa tôi thật sự không phải loại người như vậy, Từ Thanh Yến anh phải tin tưởng tôi.”

Cô là loại người sẽ thèm khát cơ thể bạn trai cũ sao?

Đương nhiên.

“Thật sự anh phải tin tôi.”

Cô nhất định sẽ đưa anh lên giường.

Trước mặt mọi người đi tới đi lui, khóe miệng Từ Thanh Yến giật giật, không nhịn được nữa mà nhỏ giọng mắng: “Câm miệng.”

Cô có biết xấu hổ không?

Hung dữ liếc cô một cái, anh cầm ly rượu mới pha rời khỏi quầy bar, vành tai đỏ lên vì tức giận, cho thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Hi Hòa vội vàng đuổi kịp, ra sức biện giải: “Thật sự anh đừng nghĩ nhiều, đối với tôi anh thật sự không thú vị, nếu không tôi cũng không đề nghị chia tay với anh.”

Cô thở phì phò, lời có thể nói được đều nói hết.

Từ Thanh Yến dừng bước, lạnh nhạt liếc cô một cái: “Không thú vị?”

Thấy anh cuối cùng cũng tin mình, Hi Hòa vội vàng gật đầu: “Nối lại tình xưa sau nhiều năm chia tay, tôi điên sao.”

A.

“Em nói đúng.”

Từ Thanh Yến sải bước, Hi Hòa đang định đuổi theo, anh đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ: “Không được đi theo tôi.”

“Uh, ồ…”

Bước chân của Đặng Hi Hòa đình trệ, chờ anh xoay người lại tiếp tục đi theo, không ngừng nói: “Học kỳ này tôi phải học lại toán cao cấp, chắc hẳn anh học giỏi toán, nếu không sau này tôi sẽ đến trường anh tự học, xin anh thương xót dạy tôi.”

Đầu tiên cô phải tỏ vẻ không có hứng thú để anh thả lỏng cảnh giác, sau đó chờ thời cơ tạo cơ hội nuốt người vào bụng, đúng là một kịch bản hoàn hảo.

Đặng Hi Hòa bị thuyết phục bởi sự thông minh tài trí của mình.

Nhưng đối phương lại không phối hợp.

“Không dạy, không được tới.”

“Vậy thêm WeChat đi, dạy thêm online cũng được.”

Đã ba ngày rồi, tốt xấu gì cũng phải thêm Wechat chứ, nếu không cô sẽ mất hết mặt mũi.

“Không thêm.”

“Aa, vì sao?”

“Không rảnh.”

“Ồ...”

Cô nhăn mặt, ủ rũ quay lại chỗ mình rồi ngồi xuống, bạn cùng phòng của cô đang chơi bài.

Triệu Linh Phong liếc cô một cái: “Không thu phục được?”

Là cô một hai phải đi giải thích.

Hi Hòa lắc đầu.

“Vậy sao bộ dạng của cậu giống dáng vẻ dục cầu bất mãn⁽³⁾ thế.”

⁽³⁾ Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn

Người đang nói chuyện chính là Chu Liên Y, Đặng Hi Hòa tức giận đánh cô một cái: “Nhổ nồi lẩu cay hôm nay cậu ăn ra.”

Chu Liên Y vội vàng ném bài, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô: “Đại vương xin bớt giận, thật sự không phải không thể. Chúng ta tìm người trói anh ta vào giường, cậu muốn làm gì thì làm, ép khô anh ta cũng được.”

Hi Hòa khịt mũi coi thường: “Không cần, mình muốn anh ấy cam tâm tình nguyện cởi sạch đồ quỳ gối chinh phục dưới thân mình.”

“Nói trắng ra là, cậu vừa muốn cơ thể anh ta lại vừa muốn trái tim anh ta, muốn quay lại với người ta.”

“Cậu nhỏ giọng chút.”

Hi Hòa không chút do dự che miệng cô lại, thấy Từ Thanh Yến không ở gần đây cô mới nhẹ nhàng thở ra, mặt đỏ tai hồng phủ nhận: “Ai muốn quay lại với anh ấy, mình chỉ muốn ngủ với anh ấy thôi! Còn cậu, lại lớn tiếng nói chuyện nữa thì mình sẽ dán băng dính lên miệng cậu.”

Chu Liên Y gật đầu liên tục.

Hi Hòa buông ra tay, uể oải ỉu xìu nằm xuống mặt bàn: “Mình cảm thấy đồng chí Tiểu Từ càng ngày càng khó ở.”

Khó ở đến mức khiến người ta hoài nghi đoạn ký ức từng nói chuyện yêu đương với anh là giả, lúc trước cô theo đuổi người ta như thế nào.

Cô thở dài, đang muốn nhớ lại đoạn ký ức thanh xuân của mình thì Triệu Linh Phong đột nhiên nói: “Hình như anh ấy đối với cậu là không quên tình cũ.”

“Cậu đừng trêu chọc mình.”

“Lừa cậu làm gì.”

Triệu Linh Phong bĩu môi nói ở phía sau, Hi Hòa xoay người quay đầu lại. Từ Thanh Yến đang nói chuyện với Trần Việt ở quầy bar, đối diện hai người là mấy người phụ nữ nóng bỏng đang ngồi.

“Cậu muốn làm mình tức chết hả.”

Hi Hòa cúi đầu nhìn bộ ngực không mấy lạng thịt của mình, hận sắt không thành thép.

Triệu Linh Phong tự tin về giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, khó chịu nhất khi người khác nghi ngờ cô, bĩu môi nói: “Vừa nãy cậu và lão Chu cấu kết làm bậy, anh ấy trừng mắt rất dữ.”

Bốn người các cô đều không lùn, trong đó Chu Liên Y là người cao nhất, năm nào cũng cắt tóc dài ngang tai, ngực còn phẳng hơn Đặng Hi Hòa, lại thích mặc quần áo hưu nhàn, cộng với vẻ ngoài thanh tú, rất dễ khiến người khác sinh ra cảm giác mơ màng, được các cô gái tỏ tình cũng không phải một hai lần.

Đặng Hi Hòa và Chu Liên Y hai mặt nhìn nhau, sau đó cô thề: “Xu hướng giới tính của mình thật sự là đàn ông.”

Hi Hòa: “Mình tin cậu.”

Người tích cực xem phim tình cảm nam nữ nhất chính là cô.

Nhưng dường như có người không tin.

Hi Hòa nhìn về phía các cô gái trong phòng 302: “Thật sao?”

Triệu Linh Phong cảm thấy mệt mỏi, ra hiệu ý bảo cô dựa gần vào đây, thì thầm vài câu.

“Nếu anh ấy đồng ý thì chính là muốn nối lại tình xưa với cậu.”

Ai mà không muốn ở bên người mình thích?

Không lâu sau, Hi Hòa đi đến quầy bar, Từ Thanh Yến và Trần Việt đều ở đây, cô thản nhiên bóp chết cô gái nóng bỏng kia, dò hỏi: “Chuyện làm việc, anh suy xét thế nào rồi?”

“Hả?”

Trần Việt làm động tác tự hỏi, liếc mắt nhìn người nào đó đang xem điện thoại, nhìn cô nhoẻn miệng cười: “Để tôi suy xét thêm hai ngày nữa.”

“Ồ, được rồi.”

Cô bĩu môi, dường như mới nhận ra bên cạnh còn có một người quen khác, gọi tên của anh.

Không quan tâm, giả vờ như không nghe thấy.

Hi Hòa duỗi tay đung đưa trước mặt anh: “Này, Từ Thanh Yến, anh thấy tôi nên đến đây làm thêm không?”

Từ Thanh Yến bước sang một bên: “Không.”

“Tại sao?”

Cô đến làm thêm, không phải hai người sẽ thường xuyên gặp nhau sao?

“Quá ngu ngốc.”

“·····”

Tên khốn.

Đi chết đi.

27/12