Chương 4: Ăn cái gì bổ cái đó

Mãi cho đến khi ra khỏi quán bar có làn gió lạnh thổi qua, Đặng Hi Hòa mới bất tri bất giác phản ứng kịp: “Anh… muốn đưa tôi về sao?”

Anh đi ở phía trước cách cô vài bước, không quay đầu lại cũng không nói lời nào.

Cam chịu.

Khóe miệng cô cong lên, chạy từng bước nhỏ đuổi theo anh: “Thật ra không cần lo lắng, lên đại học tôi đã học ba kỳ môn giáo dục thể chất.”

“Ồ.”

Anh nhìn về phía trước, khô khan nói: “Vậy em tự về đi.”

Nói xong anh sải bước muốn bỏ cô, Hi Hòa vội vàng bắt lấy anh, cười híp mắt: “Đừng, vẫn muốn đưa về.”

Cuối cùng anh cũng cúi đầu, nhìn cánh tay lớn của mình bị hai cánh tay nhỏ ôm.

Cách nhau rất gần, anh nhấc mí mắt lên, không lên tiếng nhìn cô.

“Xin lỗi, tình thế cấp bách.”

Cô xấu hổ cười ngượng nghịu, lập tức buông ra, giơ hai tay lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm ha ha, chúng ta đi gọi taxi.”

Hai người đến ngã tư gần đó, rất nhanh đã có một chiếc taxi đến, khi vừa lên xe, điện thoại cô rung lên hai lần.

Tin nhắn đến từ Trần Việt, hỏi có phải Từ Thanh Yến đưa cô về trường không.

Đặng Hi Hòa đảo mắt, di chuyển đầu mình đến gần người bên cạnh, giơ điện thoại lên, nhanh chóng nhấn nút chụp.

Tốc độ quá nhanh, Từ Thanh Yến không kịp ngăn cản, bất mãn nhìn cô: “Làm gì vậy?”

“Trần Việt hỏi tôi đang đi với ai, tôi trả lời anh ấy một chút.”

Chỉ có hình ảnh mới nói lên sự thật.

“Xóa.”

Cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm đưa cho anh xem giao diện trò chuyện: “Gửi đi rồi.”

“Nhưng anh yên tâm, ảnh trên điện thoại tôi bị xóa rồi, Trần Việt chắc sẽ không lưu lại.“

Cô lưu là được.

Ngay trước mắt anh, Hi Hòa từng bước xóa ảnh chụp hai người trong kho ảnh: “Này, không còn nữa, vô tình chụp lén anh, xin lỗi.”

Để bày tỏ lời xin lỗi chân thành, thậm chí cô còn xử lý “Thùng rác”, xóa triệt để.

Khóe miệng anh giật giật, đầu quay sang bên kia, để lại cho cô cái gáy.

Hi Hòa lặng lẽ trợn mắt.

Quỷ hẹp hòi.

Cất điện thoại, cô nhẹ nhàng kéo góc áo anh: “Aizzz, Trần Việt nói anh ấy là đàn an4h của anh, phải không?”

Giọng điệu nhẹ nhàng.

Từ Thanh Yến lạnh lùng ôm cánh tay.

“Vậy các anh học chuyên ngành gì?”

Ý định ban đầu của Hi Hòa là muốn nói sang chuyện khác, nói đi nói lại cô mới nhớ mình thật sự không biết chuyên ngành anh đang học.

Từ Thanh Yến quay đầu lại: “Em không biết?”

Hi Hòa lắc đầu.

Anh mím chặt môi, rũ mắt nhìn cô, hình như càng tức giận hơn.

Cô chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc.

Ngay cả chuyên ngành anh học cô cũng chưa hỏi, nhỡ người yêu cũ của cô không đủ tiêu chuẩn thì sao?

“Nói nhanh.”

Nắm lấy góc áo sơ mi của anh, lại bắt đầu kéo.

Lôi lôi kéo kéo không ra thể thống gì.

Từ Thanh Yến giơ tay lên, hất tay cô ra.

Nhất định không nói.

Nhìn bàn tay trống trơn, Hi Hòa thờ ơ nhún vai: “Được rồi, hỏi Trần Việt vậy.”

“Khoang miệng.”

“Hả?”

Động tác cầm điện thoại của cô dừng lại: “Ồ, bác sĩ nha khoa sao?”

“Ừ.”

“Wow, vậy các anh thật lợi hại.”

Từ Thanh Yến ngồi ngay ngắn, không ngờ cô đột nhiên thò người qua, mắt sáng nhìn anh chằm chằm.

Ngả người ra sau tạo ra chút khoảng cách, anh cảnh giác nhìn cô: “Làm gì?”

“Tóc.”

Hi Hòa chỉ vào đầu anh: “Thế mà tóc anh vẫn dày, không khoa học.”

Cô lại chỉ vào đầu mình, chán nản nói: “Tôi vừa nhìn thấy toán cao cấp là tóc rụng hết.”

Từ Thanh Yến hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em ngồi xuống trước đi.”

“Ồ.”

Hi Hòa ngồi lại chỗ cũ, nghĩ đến toán cao cấp mà cô không thể giải, bầu trời trở nên xám xịt, cô mềm mại ngồi ở một bên, hai chân lười biếng tách ra.

Trong xe tối tăm, cặp đùi trắng đến mức sáng lên.

Yết hầu của Từ Thanh Yến chuyển động, anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, lạnh giọng nói: “Mau xuống xe, đến rồi.”

“Hả? Ồ.”

Mặc dù chính bản thân cũng không biết giữa hai người có mối liên hệ gì, nhưng cô vẫn làm theo lời anh.

Chưa đến 9 giờ, còn không ít sinh viên ra vào trường học.

Cô vừa xuống xe đã đứng im, xe taxi đã rời đi nhưng cô lại không có động lực bước tiếp.

Lần đầu cô cảm thấy, ký túc xá ngay gần cổng trường là một chuyện xấu.

Người phía trước quay đầu lại, từ xa thúc giục cô: “Nhanh lên.”

“Ừ.”

Rất nhiều lúc, thật ra chỉ cần cô không gây chuyện với anh, Từ Thanh Yến nói chuyện vẫn khá tốt, ví dụ như hồi cấp ba hai người yêu đương, anh hứa sẽ đưa cô về nhà thì anh nhất định sẽ đưa cô đến cửa nhà, bây giờ đưa cô về phòng ngủ cũng thế.

Chỉ là, đêm xuân ngắn ngủi, thật sự cô không muốn trở về bây giờ.

Hi Hòa kéo anh lại: “Em đói quá, chúng ta đến phố ăn vặt ăn một bữa rồi về.”

Vẻ mặt đau khổ không giống đói, mà lại giống bị táo bón.

Từ Thanh Yến quay đầu nhìn người đối diện: “Em chắc chắn?”

Cơ sở vật chất xung quanh Đại học Kinh tế & Tài chính nổi tiếng tệ hại. Cùng nằm trong khu Đại học, nhưng Đại học Khoa học & Công nghệ bên kia có bao nhiêu nhộn nhịp thì đại học nên này có bấy nhiêu hoang vắng, nhìn sang bên đó một loạt công trình được tu sửa, chẳng trách sinh viên đều đổ xô vào học Khoa học & Công nghệ.

Đặng Hi Hòa cũng biết ở bên này không có gì ngon, nhưng cô cũng không ngờ tài xế lái xe nhanh như vậy, cô còn chưa kịp cảm nhận phong cảnh dọc đường đã phải xuống xe.

“Đi thôi, mời anh ăn một bữa, coi như cảm ơn tối nay anh đã đưa tôi về.”

Từ Thanh Yến không có thói quen ăn khuya, ăn ngay nói thật: “Tôi không đói.”

Nhanh về là lời cảm ơn tốt nhất với anh.

“Nhưng tôi đói.”

Hi Hòa đỡ eo, dáng vẻ đói đến mức không đi nổi: “Nếu không được ăn gì, chắc chắn đêm nay tôi sẽ không ngủ được.”

“Vậy đến siêu thị mua đồ ăn vặt.”

Vẻ mặt cô ghét bỏ: “Không cần, tôi mới không ăn loại đồ ăn rác rưởi đó.”

Mười phút sau, trong cửa hàng chật hẹp, Từ Thanh Yến liếc mắt nhìn thịt xiên nướng vừa được mang lên, xác nhận với cô: “Không ăn đồ ăn rác rưởi?”

Cô cắn một miếng hành chiên giòn, Hi Hòa xấu hổ nhưng không mất ưu nhã mà cười ngượng ngùng: “Đồ ăn rác rưởi cao cấp thỉnh thoảng vẫn có thể ăn được haha.”

Ngụy biện.

Anh rút tờ giấy khăn đưa qua, không nhìn thẳng mà quay đầu đi: “Khóe miệng bên phải.”

Giọng điệu có chút dữ dằn, Đặng Hi Hòa cười hì hì nhận lấy, lau miệng xong tiếp tục ăn.

“Từ Thanh Yến, tôi có thể hỏi anh một câu không?”

“Không thể.”

Dứt khoát từ chối, Hi Hòa thở dài một tiếng, cũng không ép buộc: “Được rồi, dù sao không hỏi tôi cũng biết đáp án.”

Từ Thanh Yến không khỏi chế nhạo: “Em có thể biết cái gì?”

Ngoại trừ việc ăn uống từ sáng sớm đến đêm khuya.

“Hừ, anh đừng xem thường người khác.”

Sự khinh thường của anh quá rõ ràng, Hi Hòa cũng không thấy bực, ném xiên tre xuống, nhàn nhạt nói: “Hẳn là anh không có bạn gái?”

Câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

Từ Thanh Yến sửng sốt, tránh đi ánh mắt dò xét của cô: “Không liên quan đến em.”

Phản ứng này, Hi Hòa vừa lòng công kích một chưởng: “Thật sự không có!”

Cô đã nói rồi, có cô gái nào lại có thể rộng lượng đến mức để bạn trai mình đi cùng cô gái khác mà không liên lạc với anh lâu như vậy.

Đặng Hi Hòa rất hài lòng, lấy ra một xiên thận mình thích nhất cho anh: “Hương vị khá ngon, ăn thử đi.”

Anh không chút do dự đẩy ra: “Cầm lấy.”

“Đừng nha, ăn cái gì bổ cái đó.”

Cô nhoẻn miệng, cười như nữ yêu tinh mới đi ra từ Động Bàn Tơ.

Mặt Từ Thanh Yến sa sầm, ánh mắt sâu kín: “Ăn cái gì bổ cái gì?”

“Đúng vậy, anh học y mà không biết sao?”

Cô đang bận ăn xiên, cũng không cảm thấy lời mình nói có cái gì không ổn.

“Tốt nhất em nên nhớ kỹ những lời em nói tối nay.”

Từ kẽ răng chen vào một câu, Từ Thanh Yến nhìn thời gian, không kiên nhẫn thúc giục: “Ăn nhanh lên.”

“Ồ.”

Đặng Hi Hòa chuyển sang nhai kỹ nuốt chậm, nhưng chấm tương ớt là chưa bao giờ trang nhã.

Lúc hai người ta khỏi quán ăn vặt đã gần 10 giờ.

Hi Hòa hít một hơi khí lạnh: “Thật lạnh.”

Thời điểm giao mùa xuân sang hạ, thời tiết ban ngày nóng nực, nhưng ban đêm vẫn lạnh.

Từ Thanh Yến liếc mắt nhìn đôi chân trần của cô, thầm mắng câu xứng đáng, dẫn đầu bước ra.

“Đi chậm một chút.”

Ăn quá no, Đặng Hi Hòa vác bụng miễn cưỡng đuổi theo anh, nhìn thấy quán trà sữa chưa đóng cửa bên cạnh, hai mắt cô sáng lên: “Mua trà sữa đi.”

Từ Thanh Yến mặc kệ cô, bảo nhân viên mua một cốc trà sữa bốn mùa.

Nóng.

Hi Hòa híp mắt, cười trộm.

Ở khía cạnh nào đó, cô là một người ít khi thay đổi sở thích, nhiều năm như vậy, cô thích nhất vẫn là trà sữa bốn mùa.

Giờ đã không còn sớm, trên đường trở về, Đặng Hi Hòa không làm ra những chuyện xấu nữa, cầm ly đồ uống nóng thỉnh thoảng hút một ngụm, đi bên cạnh anh, dáng vẻ giống một cô gái nhỏ ngoan ngoãn.

“Em và Trần Việt nói gì?”

Anh đột nhiên lên tiếng, Hi Hòa sửng sốt: “Cái gì?”

Cô ngẩng mặt, hai mắt mở to nghiêm túc nhìn anh, người sau quay đầu, lúng túng nói: “Trong quán bar.”

“Ồ.”

Cô không chắc chắn hỏi: “Anh đang nói chuyện bí mật à?”

“Chậc chậc.”

Hiện tại anh nghe hai chữ “Bí mật” là khó chịu.

“Thích nói hay không thì tùy.”

“Cũng không có gì, chỉ là ——”

Cô đột nhiên ngừng nói, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thêm WeChat, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Ha.

“Vậy em đừng nói.”

“……”

Trà sữa bốn mùa trong tay cô lập tức không ngọt.