Chương 2: Doạ bệnh nhân

Thẩm Quân ngồi trên sô pha, dùng một tay nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt Thái Dương, ý đồ giảm bớt choáng váng sau cơn say rượu. Cậu không nghĩ tới, người vừa va chạm với cậu khi nãy cũng uống say.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước từ vòi hoa sen. Không bao lâu sau, Giang Thiên Hữu khoác một kiện áo tắm dài lông xù xù màu trắng đi ra, vừa đi vừa cầm khăn lông lau đầu. Anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân, hai chân mở ra, trên người còn tản ra hơi nước vừa mới tắm xong, nước trên tóc tuỳ ý chậm rãi chảy xuống má.

“Anh...... Nhanh như vậy đã tắm xong rồi sao?” Thẩm Quân nhìn Giang Thiên Hữu bên cạnh, đột nhiên ý thức được cái gì. Giang Thiên Hữu tắm xong, vậy cũng liền có ý nghĩa thân thể cậu đã bị đối phương nhìn thấy. Không biết như thế nào, cậu đột nhiên có chút cảm giác khó chịu.

“Đúng vậy, làm sao vậy?” Giang Thiên Hữu hơi nhíu mày, híp mắt quan sát Thẩm Quân, sau một lát, anh đột nhiên phản ứng lại, khóe miệng dần hiện ra một nụ cười trêu chọc, nếu cậu ta dễ thẹn thùng như vậy, anh không ngại trêu chọc cậu ta một chút.

Bả vai Giang Thiên Hữu đột nhiên nhích tới gần, ngẩng đầu nhe răng cười. Động tác này thoạt nhìn có chút phóng túng, khıêυ khí©h.

“Bác sĩ Thẩm này, vừa nãy tôi tắm rửa, phát hiện da thịt cậu thực non mịn, dáng người cũng thật tốt, trên bụng không hề có một chút mỡ thừa nào. Ngày thường cậu luyện tập thế nào vậy?”

Thẩm Quân sửng sốt, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn đến loại tươi cười này trên mặt mình. Nụ cười này không hề mâu thuẫn với khuôn mặt lạnh lùng của cậu, nhưng nếu là bản thân cậu, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ cười như vậy.

Cậu không nhớ đã bao lâu rồi, hẳn từ lúc xảy ra chuyện kia, cậu liền không cười như vậy nữa.

Thấy Thẩm Quân không phản ứng, Giang Thiên Hữu tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy? Bị tôi nhìn thấy liền thẹn thùng sao? Cậu vừa không phải con gái, thêm vào đó cậu còn là bác sĩ, có cái gì chưa từng thấy qua chứ?!”

Thẩm Quân còn đang đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi. Sửng sốt mấy giây, cậu đột nhiên đứng lên, nói: “Không còn sớm nữa, tôi đi tắm, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Giang Thiên Hữu hào phóng xua xua tay, thủ thế cứ tự nhiên, cảm giác vui đùa khi nãy đã biến mất sạch sẽ. Cậu ta thật đúng là một người không thú vị.

--

Sáng sớm hôm sau, văn phòng khoa ngoại tổng hợp bệnh viện Long Hoa.

Giang Thiên Hữu đặc biệt tới sớm, ngược lại không phải bởi vì anh tích cực, mà là nội tâm anh có một cổ xao động nho nhỏ cùng hưng phấn. Chuyện lo lắng tối hôm qua đã sớm bị anh vứt ra sau đầu, hiện tại anh muốn lấy thân phận Thẩm Quân làm bác sĩ khoa ngoại. Đây chính là một loại trải nghiệm a.

Vừa nãy anh cùng Thẩm Quân mới tạm biệt nhau ở đại sảnh bệnh viện. Lúc đầu hai người còn theo thói quen của mình, chuẩn bị đi về phía khu làm việc của mỗi người, vẫn là Thẩm Quân phản ứng lại trước tiên, chỉ chỉ Giang Thiên Hữu đang đứng trong thang máy.

Khoa ngoại tổng hợp ở tầng 11. Giang Thiên Hữu ngồi vào chỗ của Thẩm Quân. Anh nghiêng đầu, buồn chán xoay bút. Buổi sáng sau khi họp giao ban xong, người trong phòng cư nhiên không nhìn thấy ai nữa hết, không biết chạy đi đâu hết cả rồi.

“Quân ca, nguyên lai anh vẫn còn ở đây!” Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một cô gái với mái tóc dài đi vào phòng. Cô buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng, đôi mắt vừa tròn vừa to.

“Người đẹp, cô đang kêu tôi sao?” Giang Thiên Hữu dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, đem ghế dựa chuyển sang một bên, lúc này anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, cô kêu chính là Thẩm Quân, bất quá xưng hô này anh nghe thật đúng không quen. Cô gái vội vàng đi đến bên người anh, anh nhân cơ hội liếc nhìn bảng tên trước ngực cô —— bác sĩ điều trị Hứa Thiến Thiến.

“Quân ca, mặt trời mọc ở hướng nào vậy? Hôm nay anh kỳ lạ quá!” Hứa Thiến Thiến thở hồng hộc, một tay vuốt tóc mái trên trán: “Bất quá sao anh còn ở chỗ này? Anh nên lên đài rồi, mọi người đều đang chờ anh đó!”

Giang Thiên Hữu nuốt nước bọt, nháy mắt giống như bị sét đánh!

“Lên đài? Có ý gì?” Anh nhìn Hứa Thiến Thiến, đột nhiên phản ứng lại: “Hôm nay tôi có ca phẫu thuật sao?” Da đầu anh liền căng lại. Đêm qua Thẩm Quân có nói sơ qua tình huống của cậu ta, sao lại cố tình không nói với anh sáng sớm hôm nay cậu ta phải làm phẫu thuật chứ.

“Đúng vậy, bệnh nhân của anh bên giường 05, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.” Hứa Thiến Thiến dừng lại một chút, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được trừng mắt nhìn Giang Thiên Hữu, giống như cô chưa từng quen biết người trước mặt: “Sư huynh, anh không sao chứ? Có phải thân thể không thoải mái không?” Hứa Thiến Thiến nhéo nhéo eo, mặt đầy vẻ nghi hoặc.

“Kỳ thật hôm nay tôi.....” Giang Thiên Hữu nhất thời không kịp phản ứng, anh không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Nhưng thời gian không cho anh trì hoãn, giây tiếp theo, anh đã bị nữ bác sĩ tên Hứa Thiến Thiến đẩy tới phòng phẫu thuật.

Giang Thiên Hữu đứng trước gương toilet, nước trong vòi chảy róc rách. Anh một tay co lại, một tay cầm bàn chải, cứng đờ chà móng tay, thần sắc có điểm hoảng hốt.

Trong gương, mặt anh thoạt nhìn không chân thật, không đáng tin thậm chí còn có vài phần buồn cười, chút kích động cùng hưng phấn ở văn phòng khi nãy đã không còn sót lại chút nào, giờ này khắc này anh mới ý thức được chuyện trao đổi này là một sự kiện hoang đường đáng sợ đến mức nào.

Rửa tay xong, anh từ trên tường rút một miếng khăn giấy lau khô tay. Hai tay đưa cao trước ngực, một chân nhẹ nhàng chạm vào nút mở cửa tự động. Cửa mở, bên ngoài hành lang là một cảnh tượng vô cùng bận rộn, tất cả mọi người đang khua chiêng gõ trống làm việc, không có ai chú ý tới anh đang khϊếp sợ.

Ánh sánh nhu hoà ngoài hành lang chiếu lên mặt Giang Thiên Hữu, chảy xuôi khắp người anh. Trong lúc nhất thời, anh phảng phất nhớ lại thời kỳ thực tập luân chuyển khoa trước kia. Nếu khi đó anh lựa chọn khoa ngoại, có phải gặp phải tình huống như hôm nay sẽ không cần sợ hãi không?

“Bác sĩ Thẩm, phòng phẫu thuật số 3 đã được chuẩn bị xong, mời anh lập tức sẵn sàng!” Một giọng nữ cứng ngắt đem Giang Thiên Hữu từ trong hoảng hốt đánh thức, chỉ thấy trước mặt anh là một phụ nữ trung niên, mặc trang phục màu xanh tiêu chuẩn của phòng phẫu thuật, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi.

Giang Thiên Hữu toàn thân run rẩy, anh nhếch môi cười xấu hổ: “Vâng vâng, tôi biết rồi, bất quá tôi đột nhiên có chút mắc tiểu, tôi đi toilet một chút!”

Hộ sĩ không nói chuyện, chỉ âm thầm lưu lại một ánh mắt bất mãn.

Ngay sau đó, Giang Thiên Hữu run run rẩy rẩy chạy vào trong góc, móc ra di động, vội vàng nhắn tin WeChat cho Thẩm Quân.

—— có đó không? Chết tiệt, hôm nay cậu có ca phẫu thuật đó, tôi phải làm cái gì bây giờ?

Giang Thiên Hữu gắt gao nhìn chằm chằm WeChat, nhìn khung thoại thoáng hiện mấy chữ “Đối phương đang nhập vào…”, nhưng đợi thêm vài giây, Thẩm Quân vẫn không trả lời anh.

--

Cùng lúc đó, trong văn phòng khoa Trung y.

Trong văn phòng đậm màu sắc cổ điển, nhóm bác sĩ ngồi vây quanh cái bàn lớn màu cà phê. Chủ nhiệm Lý ngồi chính giữa, một tay đặt lên cổ tay bệnh nhân, bắt mạch cho bệnh nhân.

“Thiên Hữu, cậu đến, nhìn xem tình huống của bệnh nhân này là như thế nào.” Chủ nhiệm Lý hướng Thẩm Quân mỉm cười hòa ái, khuôn mặt ngăm đen hiện lên vài nếp nhăn.

“Vâng.” Thẩm Quân ngồi bên cạnh gật gật đầu, dịch mông ngồi xuống ghế tròn. Cậu chú ý thấy, chỉ có mình cậu ngồi gần chủ nhiệm Lý nhất, nói như vậy Giang Thiên Hữu làm việc ở đây nhận được sự chú ý của mọi người là nhiều nhất, ít nhất ở trong lòng chủ nhiệm có phân lượng nhất định.

Thẩm Quân học theo đem ba ngón tay đặt lên cổ tay bệnh nhân. Nữ bệnh nhân lớn tuổi miêu tả bà bị chứng mất ngủ, thường xuyên mơ màng, hoảng hốt. Thông qua miêu tả của bà, Thẩm Quân phán đoán bệnh của bà thuộc về trường hợp lo âu quá độ, bất quá cậu có chút buồn bực, rõ ràng chỉ cần dùng alprazolam liền có thể giải quyết vấn đề, vì cái gì cố tình muốn tới tìm bác sĩ Trung y?

Cậu là một bác sĩ ngoại khoa thuần Tây y, sao hiểu được mấy vấn đề này chứ? Bất quá chỉ là xem mạch, hẳn cũng không khó. Sau một lúc lâu, cậu vẫn không nhúc nhích, không biết nên mở miệng như thế nào.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Thẩm Quân, chỉ thấy ba ngón tay cậu gắt gao đè chặt cổ tay bệnh nhân. Ngũ quan thâm thuý vốn không có một tia biểu tình nào, thế nhưng cả người lại để lộ ra một cổ hơi thở lạnh lùng.

Nữ bệnh nhân nhìn bác sĩ trước mắt, trong lòng âm thầm lo lắng. Bà bị biểu tình của Thẩm Quân làm cho thấp thỏm lo âu, nói thầm ‘Có phải mình bị bệnh nan y gì không?

Chủ nhiệm Lý phát giác tình huống không đúng, lập tức hướng Thẩm Quân đưa mắt ra hiệu: “Bác sĩ Giang? Cậu xem mạch một lúc rồi, tình huống lưỡi cũng mạch bệnh nhân thế nào?”

Thẩm Quân nghe xong buông tay ra, nghiêm túc tự hỏi nửa ngày. Cậu chỉ thấy nhịp tim của bệnh nhân có chút nhanh, ngoại trừ cái này ra cậu vẫn chưa cảm thấy có cái gì khác không ổn. Chuyện xem mạch cùng lưỡi của bên Trung y cậu hoàn toàn không biết gì cả, cậu chỉ đành ngẩng mặt lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nói ra năm chữ làm chủ nhiệm Lý muốn phát điên: “Không có gì bất thường.”

Chủ nhiệm Lý lập tức mở lớn hai mắt, liều mạng áp chế hỏa khí: “Cái gì kêu là ‘không có gì bất thường’? Cậu đang nói cái gì vậy!?”

Bầu không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại, sắc mặt nhóm bác sĩ đều không đẹp, nhiều người còn thực khẩn trương. Thẩm Quân chú ý thấy, thanh niên ngồi đối diện mình liều mạng nháy mắt ra hiệu.

Chủ nhiệm Lý đè thấp giọng, tận lực khắc chế sắc mặt hòa hoãn: “Vậy căn cứ vào biện chứng, kết hợp với tứ chẩn, cậu đưa ra phương thuốc cho bệnh nhân đi!”

Phương thuốc sao? Cái này cậu càng không biết. Lúc này cậu nên làm cái gì bây giờ, vừa trả lời một câu thôi đã chọc cho chủ nhiệm nổi trận lôi đình rồi.

Thẩm Quân trầm mặc cả nửa ngày. Chuyện đã tới nước này, cậu tự hỏi một lát, nhớ lại đủ loại chuyện phát sinh ngày hôm qua. Căn cứ theo ấn tượng của cậu đối với Giang Thiên Hữu, hẳn anh ta sẽ đưa ra một đáp án hư hư thực thực: “Khó mà nói.”

Ba chữ này phối hợp với khuôn mặt không chút biểu tình của cậu, làm mọi người có một loại cảm giác tiêu cực chán đời nói không nên lời. Nếu là Giang Thiên Hữu ra vẻ thần bí cợt nhả nói, đại khái còn có một loại cảm giác úp úp mở mở, nhưng với biểu tình này của Thẩm Quân lập tức làm người cảm thấy thái độ của cậu là tùy ý không nghiêm túc.

Chủ nhiệm Lý liên tiếp vỗ lên bàn mấy cái, hận không thể đương trường đánh cho cậu một trận: “Giang Thiên Hữu! Đây chính là chuyên môn của cậu đó! Tôi thấy trạng thái gần đây của cậu rất không thích hợp!”

“Cậu nói xem, cậu học y là vì cái gì? Cậu cứ mơ màng hồ đồ, cà lơ phất phơ như vậy, tôi biết nói sao với ông ngoại cậu đây?” Tiếng chủ nhiệm Lý vang lên như sấm, làm trò trước mặt mọi người, không chừa cho Thẩm Quân chút xíu mặt mũi nào.

Thẩm Quân nói thầm trong bụng, nguyên lai Giang Thiên Hữu vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, phỏng chừng ngày thường liền không học vấn không nghề nghiệp, chính là một tên du thủ du thực trong đội ngũ bác sĩ, đặc biệt là với chuyên môn Trung y, người ngoài nhìn vào thường không hiểu được, người như Giang Thiên Hữu về sau đại khái sẽ trở thành một tên lang băm.

Bệnh nhân lớn tuổi bị doạ cho hoảng sợ. Chủ nhiệm Lý thấy vậy, lúc này mới miễn cưỡng bày ra một chút mỉm cười, nhưng nụ cười này so với khóc quả thực còn khó coi hơn.

“Về nhà chép nguyên văn 《 Thương Hàn Luận 》 cho tôi. Một tuần sau tôi sẽ kiểm tra!” Chủ nhiệm Lý nổi giận đùng đùng, nói xong một câu cuối cùng liền bước ra khỏi phòng.

Nhóm bác sĩ trong phòng dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Thẩm Quân. Bác sĩ vừa rồi nháy mắt ra hiệu cho cậu hướng cậu đưa lên ngón tay cái: “Sư huynh, anh thật là trâu bò! Xem anh đem lão Lý làm cho tức giận đến như vậy!” Theo sau hắn phát ra vài tiếng cười quái dị.

Thẩm Quân bất đắc dĩ thở ra một hơi, cúi đầu lấy ra di động. Lúc này cậu mới phát hiện Giang Thiên Hữu liên tiếp gửi WeChat cho mình, thời gian anh phát WeChat đã qua nửa giờ.