Chương 3: Phòng phẫu thuật hỗn loạn

Tình huống Thẩm Quân bên này so với Giang Thiên Hữu tới nói xem như tốt, cậu không biết chính là, cách đây nửa giờ, phòng phẫu thuật bên kia trình diễn một màn gà bay chó sủa.

Nửa giờ trước.

Giang Thiên Hữu nhìn chằm chằm di động, thấy Thẩm Quân chậm chạp không trả lời mình, anh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, anh nói thầm ‘không phải chứ, Thẩm Quân sao lại không đáng tin cậy như vậy chứ, thời khắc mấu chốt lại không xuất hiện, hại anh rớt dây xích.’

Cái này phải làm sao bây giờ?! Tuy rằng lúc học nghiên cứu sinh cùng thực tập anh từng học qua ngoại khoa, nhưng đây là để anh lên làm bác sĩ mổ chính a! Giả mạo Thẩm Quân phẫu thuật cho bệnh nhân, nói đùa cái gì vậy? Thời khắc mấu chốt, mạng sống bị đe doạ, 36 kế chạy là thượng sách!

Giang Thiên Hữu nảy sinh một kế, theo sau anh vội vàng rời khỏi phòng phẫu thuật, đi tới phòng thay đồ. Giang Thiên Hữu đứng ở trước tủ quần áo, một tay véo eo một tay đỡ trán, bày ra tư thế bình tĩnh nhưng thực ra trong nội tâm đang tự động viên mình từng chút từng chút một, tất cả đều dựa hết vào lần này!

Cuộc sống a, hết thảy đều dựa vào kỹ thuật diễn!

Nhìn Thẩm Quân trong gương sắc mặt tái nhợt, dáng người lại mảnh khảnh như vậy, quả thực là cực kỳ đẹp trai, Giang Thiên Hữu từ sâu trong nội tâm tán thưởng không thôi. Anh hướng mặt gương lộ ra nụ cười nhợt nhạt.....

—— ầm!

Giang Thiên Hữu đang khoẻ mạnh sờ sờ ra đó bỗng ngã quỵ xuống đất.

Vài phút sau, một hộ sĩ đi ngang qua nhìn thấy, hướng hai bên hô to: “Người tới! Không được rồi, bác sĩ Thẩm ở trong phòng thay quần áo té xỉu rồi......”

Trận khôi hài này ở trong cơn hoảng loạn người ngã ngựa đổ kết thúc. Hai người ngày đầu tiên thay đổi thân phận đều chế tạo cho đối phương phiền toái không nhỏ.

Giang Thiên Hữu được người ba chân bốn cẳng nâng ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng nghỉ của bác sĩ trực ban, sau anh ở trong phòng nghỉ ngơi chốc lát, lại mượn cơ hội trộm chuồn đi ra ngoài.

Thời điểm anh đứng ở cửa phòng nghỉ đột nhiên nghe được hai hộ sĩ ở ngoài cửa khe khẽ nói nhỏ.

“Bác sĩ Thẩm thật đúng là chọc trúng tử huyệt lão Lữ!” Một hộ sĩ nói.

Giang Thiên Hữu đem lỗ tai dán chặt lên cửa, nghe trộm.

“Không phải như vậy sao, tháng này đều là lần thứ mấy rồi. Chủ nhiệm để anh ta tới làm phẫu thuật, anh ta đều lấy các loại lý do khác nhau để từ chối!” Một hộ sĩ khác nói: “Lần này là quá đáng nhất, thế nhưng ngay trước khi phẫu thuật giả bộ ngất xỉu!”

Giang Thiên Hữu ở trong bụng nói thầm ‘Không xong rồi! Bị phát hiện là giả bộ ngất xỉu rồi!’ Anh gãi gãi đầu, thầm nói ‘Kỹ thuật diễn vừa rồi của mình không tốt sao? Bất quá các cô ấy đang nói chuyện gì vậy? Từ chối phẫu thuật là có ý tứ gì? Chẳng lẽ lúc trước Thẩm Quân vẫn luôn cự tuyệt không làm phẫu thuật sao?’

Từ ấn tượng ngày hôm qua cùng với tin tức trong truyền thuyết, danh tiếng của Thẩm Quân ở khoa ngoại tổng hợp vẫn luôn tốt. Tuy bọn họ không thân, thậm chí có thể nói là căn bản không quen biết nhau, nhưng làm nhân vật nổi tiếng của bệnh viện Long Hoa, trừ bỏ giá trị nhan sắc ra, khẳng định kỹ thuật của cậu ta còn rất tốt.

“Sao lại thế này chứ? Lẽ ra không nên như vậy, nhân phẩm cùng năng lực nghiệp vụ của anh ta vẫn luôn tốt, sao đột nhiên lại không nhận làm phẫu thuật nữa? Lúc trước vẫn luôn tốt mà?!” Hộ sĩ phát ra một cái nghi vấn.

“Ai, có phải là mắc bệnh trầm cảm gì đó không? Người trẻ tuổi bây giờ chịu áp lực lớn cũng không phải ít.”

Hộ sĩ bên cạnh thở dài: “Đây không phải chuyện chúng ta nên quản, vẫn nên làm tốt chuyện của mình thôi.”

Hộ sĩ còn lại vội vàng nói phải.

Tiếp theo là một loạt tiếng xe đẩy, lưu lại Giang Thiên Hữu mặt đầy kinh ngạc đến ngây người.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, đưa tay xoa xoa cằm. Nguyên lai Thẩm Quân đã thật lâu không làm phẫu thuật. Xem khuôn mặt cậu ta nghiêm túc như tấm bài Poker, lại tối tăm như vậy, nếu thật giống như hai hộ sĩ kia vừa nói, cậu ta bị chứng trầm cảm, vậy cũng không có vấn đề gì, bao trên người anh là được.

Nghĩ như vậy, Giang Thiên Hữu lời thề son sắt, chuẩn bị trộm chuồn ra ngoài tìm Thẩm Quân. Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy mạnh ra, bởi vì khoảng cách cực gần, suýt chút nữa đập trúng mặt anh.

Hứa Thiến Thiến đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Giang Thiên Hữu đang đứng ngay cửa.

“Sư huynh, nguyên lai anh thật sự ở chỗ này!” Hứa Thiến Thiến một tay bóp eo, dáng đứng thẳng tắp, áo khoác màu trắng trên người ngay ngắn không có một tia nếp gấp. Cô nghiêm túc nhìn chăm chú Giang Thiên Hữu, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Giang Thiên Hữu lập tức ngượng ngùng, vò đầu cười cười.

Nhưng biểu tình của Hứa Thiến Thiến thực nghiêm túc, cô cắn cắn đôi môi màu hồng nhạt, nói: “Sư huynh, em có chuyện muốn nói với anh.” Theo sau Hứa Thiến Thiến đóng cửa lại, đi đến giữa phòng nghỉ, đưa lưng về phía anh.

Giang Thiên Hữu xấu hổ cười cười, trong lòng lại mạc danh có chút khẩn trương: “A, được, em muốn nói chuyện gì?” Không phải là cô ấy muốn tỏ tình với Thẩm Quân chứ?

Hứa Thiến Thiến đứng yên vài giây, đột nhiên quay đầu lại, mồ hôi làm lớp trang điểm trên mặt cô hơi nhoè ra: “Sư huynh, chuyện hôm nay, chủ nhiệm Lữ vô cùng tức giận. Em mới nói giúp anh, nói thân thể anh không thoải mái. Hôm nay mọi người đều vội, nói không chừng ngày mai ông ấy sẽ tìm anh nói chuyện.”

Giang Thiên Hữu nghe xong nhẹ nhàng thở ra, còn may còn may, không phải tỏ tình liền dễ làm!

Biểu tình nhẹ nhàng thở ra của anh bị Hứa Thiến Thiến nhìn rõ ràng trong mắt, đây rõ ràng chính là biểu hiện chẳng hề để ý.

“Sư huynh, anh thật sự không để bụng sao? Anh thật sự muốn từ bỏ sự nghiệp cùng tiền đồ của mình sao?” Hứa Thiến Thiến cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, cô lớn tiếng chất vấn Giang Thiên Hữu, khuôn mặt trắng nõn hỏi đỏ một chút.

“Sao? Kỳ thật tôi......” Giang Thiên Hữu trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Thiến Thiến không nghe anh, tiếp tục lên tiếng: “Hồi học cao học năm nhất, anh là người có năng lực xuất chúng nhất trong nhóm chúng ta. Khi đó em liền thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lấy anh làm tấm gương, một đường đuổi theo anh, cùng anh tới bệnh viện bên này. Mấy năm nay em đều thực cố gắng, em cảm thấy bản thân mình ở trong khoa trừ bỏ anh ra thì không thua kém bất luận bác sĩ nam nào!”

Giọng Hứa Thiến Thiến càng nói càng lớn, hốc mắt ửng đỏ, kích động nói: “Chính là anh nhìn xem bộ dáng hiện tại của anh là như thế nào? Hôm nay anh còn không màng tất cả, cư nhiên bỏ rơi bệnh nhân? Em biết anh không phải không thoải mái! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Em mặc kệ anh có nỗi khổ gì, chúng ta đã cùng nhau thề nguyện lời thề Hippocrates vào ngày chúng ta trở thành bác sĩ, anh đã quên mất nó rồi sao?!” Tiểu cô nương cảm xúc kích động, giọng nói có chút run run, nói xong lời cuối cùng còn mang theo một chút khóc nức nở.

“Nay tôi đã tiến vào lĩnh vực y tế, tôi nguyện sẽ cống hiến hết sức mình cho hoạt động nhân đạo, sức khoẻ và tính mạng của bệnh nhân là ưu tiên hàng đầu của tôi…” Giang Thiên Hữu ở trong lòng nói thầm, đôi mắt hướng về phía trước, lời thề này anh cũng biết, theo sau trên mặt anh lộ ra biểu tình run rẩy. Hiển nhiên anh không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành tình trạng này, anh thầm nói chuyện này cũng không thể trách anh, nếu anh thực sự tiến vào phẫu thuật cho bệnh nhân, như vậy mới càng xảy ra chuyện lớn.

Bất quá với tình huống trước mắt, sợ là tiểu mỹ nữ trước mặt phải thất vọng với sư huynh của cô ấy rồi.

“Người đẹp, không, sư muội, tôi..... tôi không có quên, kỳ thật.....” Giang Thiên Hữu hết đường chối cãi. Chuyện này không trách anh được, muốn trách chỉ có thể trách chuyện trao đổi bất thình lình kia!

“Ngày mai chủ nhiệm sẽ tìm anh nói chuyện, anh tự giải quyết cho tốt đi!” Hứa Thiến Thiến không nghe anh nói hết lời đã đánh gãy lời anh. Cô quật cường lau nước mắt nơi khoé mắt, quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng.

Giang Thiên Hữu đặt mông ngồi xổm xuống đất, thầm nói ‘CMN, đây là chuyện quái quỷ gì vậy chứ? Bất thình lình trao đổi rốt cuộc là vì cái gì? Lại vì cái gì lại cố tình phát sinh trên người anh cùng Thẩm Quân?!’

Buổi chiều 4 giờ rưỡi, bãi cỏ bên ngoài khu ngoại trú bệnh viện.

Một ngày gian nan cuối cùng cũng qua đi, Giang Thiên Hữu một tay xách balo của Thẩm Quân, chân liều mạng dậm dậm mặt đất, nhìn bức tượng điêu khắc Tôn Tư Mạc phát ngốc. Anh cùng Thẩm Quân đã hẹn sau giờ tan tầm gặp nhau ở đây.

Anh mặc quần áo của Thẩm Quân, một bộ đồ giản dị, thoải mái, kết hợp với một cái balo, phong cách ăn mặc này anh chưa từng mặc trước đây.

Anh kéo kéo góc áo, cảm thấy cuộc sống sau khi trao đổi có điểm giống như trò chơi sắm vai nhân vật, chẳng qua đã bị anh làm hỏng, không biết Thẩm Quân hôm nay thế nào rồi. Nghĩ tới đây, anh nhìn nhìn di động, đã bốn giờ 40, tiểu tử kia sao còn chưa ra tới, thông thường sau bốn giờ chiều, phòng khám bệnh liền không còn chuyện gì nữa.

“Giang Thiên Hữu.”

Nghe được có người kêu mình, anh quay đầu lại vừa thấy Thẩm Quân đứng ở bậc thang cách mình không xa, thân hình đĩnh bạc nhưng sắc mặt nhìn không được tốt lắm. Thẩm Quân bước vài bước đến bên người anh.

“Ai da, rốt cuộc nghe được xưng hô quen thuộc!” Giang Thiên Hữu oán giận nói, vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống bãi cỏ. “Cậu cũng không biết đâu, hôm nay thời điểm người khác kêu tôi Thẩm Quân, tôi còn không kịp phản ứng đâu!”

Thẩm Quân vẻ mặt câm nín, trầm mặc không nói lời nào.

“Thế nào, hôm nay cậu bên kia thế nào rồi? Còn thuận lợi không?” Giang Thiên Hữu nhìn gương mặt của mình biến thành chất vô cơ lạnh băng, đột nhiên còn cảm thấy có điểm mới mẻ.

Thẩm Quân nghiêng người, từ trong balo lấy ra một quyển sách dày cộm, ném lên đùi Giang Thiên Hữu: “Nhờ phúc của anh, bị phạt chép nguyên văn 《 Thương Hàn Luận 》!” Trên mặt Thẩm Quân lộ ra một tia tức giận nhàn nhạt, sau đó còn tăng thêm một câu: “Tôi không viết đâu, anh tự mình viết đi!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Giang Thiên Hữu một trận cuồng tiếu, còn nhịn không được vỗ vỗ mặt cỏ. Sau một lúc lâu anh mới nghẹn lại, ngẩng mặt lên nói: “Cậu đã làm cái gì rồi? Sao lại chọc lão Lý tức giận đến như vậy hả?”

Thẩm Quân đem chuyện phát sinh buổi sáng nguyên bản báo lại cho Giang Thiên Hữu.

“Khó trách, khụ, cậu là bác sĩ Tây y, không biết Trung y cũng là chuyện bình thường, về tình cảm có thể tha thứ!” Giang Thiên Hữu một phen túm lấy cánh tay Thẩm Quân, theo sau giống như lôi kéo anh em tốt: “Cậu còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống nói chuyện!”

“Không ngồi, dơ.” Thẩm Quân nhàn nhạt nói, cậu không muốn ngồi bệt dưới đất.

Thấy Thẩm Quân đứng yên, Giang Thiên Hữu phủi mông đứng lên, một tay choàng lên vai Thẩm Quân: “Tiểu tử cậu còn rất chú trọng mấy chuyện này a. Không có việc gì không có việc gì, cậu không cần phải lo lắng, tôi dạy cậu Trung y nha, bảo đảm cậu có thể ở trước mặt lão Lý lừa dối qua cửa!” Giang Thiên Hữu nhếch môi cười hì hì. Anh vốn tưởng rằng Thẩm Quân sẽ đặc biệt cảm động, ai ngờ đối phương chỉ nghiêng mình tránh đi, đem tay anh hất ra.

“Tôi không muốn học, cũng không muốn theo anh học.” Cậu nói không nhanh không chậm, đem hai tay nhét vào trong túi quần.

“Nè, tên nhóc cậu không cần không biết điều nha!” Giang Thiên Hữu bị Thẩm Quân đột nhiên cự tuyệt làm cho không còn mặt mũi: “Dựa theo tuổi tác tới nói, tôi lớn hơn cậu đấy, cậu nên gọi tôi một tiếng ‘ca’, hơn nữa tôi còn là tiền bối của cậu, làm gì có kiểu tiểu bối bày thái độ này đối với tiền bối chứ!” Giang Thiên Hữu tức giận nói. Vừa mới bắt đầu anh chỉ cảm thấy Thẩm Quân có chút cao lãnh, hôm nay bỗng nhiên cảm thấy giữa cậu ta cùng người khác luôn có một loại khoảng cách không thể hiểu được.

“Tiền bối sao? Ca sao?” Thẩm Quân hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn có loại tiền bối ngu ngốc như vậy!” Mặt Thẩm Quân bày ra biểu tình khinh thường: “Lại nói, so với người khác lớn hơn liền được xưng là ‘tiền bối’ sao? Số tuổi của con rùa so với con người còn lớn hơn, không phải vẫn bị con người mang đi hầm đó sao? Nếu không có đủ năng lực của tiền bối thì cũng đừng yêu cầu tiểu bối phải kính trọng mình!” Thẩm Quân nói mỗi một câu đều có thể làm người sặc chết.

Giang Thiên Hữu tức giận, nghĩ thầm tiểu tử này quả thực quá đáng giận. Anh một phen túm lấy cổ áo Thẩm Quân: “Tên nhóc cậu đó, thật sự có thể làm được cái gì chứ? Cậu thì có gì hơn người chứ? Không phải cậu cũng trốn tránh không làm phẫu thuật đó sao?”

Giang Thiên Hữu phát hiện, nói đến chuyện đây, khuôn mặt nguyên bản không chút biểu tình của Thẩm Quân đã xảy ra một chút xúc động, đồng tử cậu ta hơi co lại, môi hơi hơi rung động một chút, chẳng qua biểu tình này thực mau biến mất. Cậu ta không nói gì, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn Giang Thiên Hữu.

“Được rồi, tính tuổi tác lão tử lớn hơn cậu, lão tử không thèm chấp con nít!” Giang Thiên Hữu buông tay ngăn chặn hỏa khí. Nếu không phải bởi vì chuyện trao đổi này không có cách nào khác, anh căn bản không muốn để ý tới tên tiểu tử không biết tốt xấu này.

“Chạy nhanh quay về nhà tôi, cùng một chỗ thương lượng đối sách!”

Thẩm Quân không hé răng, sửa sang lại cổ áo, quay đầu bước ra ngoài.