Chương 8: Thủ da^ʍ cho tôi xem

#daongcu

Trước kia trong lớp có học sinh nam lén lút trốn ở phía sau chơi trò chơi. Quy mô rất lớn, còn không mã hóa.

Thịnh Cảnh vô tình liếc nhìn, từ đó đã biết thế nào là Gal*, thế nào là game người lớn, cũng buộc phải biết câu chuyện về anh zai Makoto và Nice Boat** với tiếng xấu đồn xa.

*GAL: gal game, game tương tác với gái đẹp



**诚哥: Itou Makoto, nhân vật chính trong School Days Nice Boat: meme từ phim School Days, mang nghĩa châm biếm, ám chỉ Anime sử dụng các cảnh chém gϊếŧ lẫn nhau do ghen tuông hay tranh giành tình cảm

Loại trò chơi này thân thể nữ nhân vật vô cùng mẫn cảm, bóp ngực liền phun sữa, sờ phía dưới liền chảy nước, hơn nữa thời gian cao trào luôn phối hợp nhịp nhàng.

Chỉ là cái trò chơi thô thiển khoa trương mà thôi, nói thẳng ra còn khiến người ta phản cảm. Thịnh Cảnh thật sự không nghĩ tới, có một ngày thân thể của mình cũng sẽ mẫn cảm đến mức như vậy, tùy tiện xoa ngực là có thể có phản ứng.

“Mình xuyên đến thế giới đồi trụy rồi sao?” Cô lẩm bẩm, nghĩ đến ví tiền sạch bách cùng sự tàn khốc của hiện thực cuộc sống, cô chán nản cúi đầu: “Haizz, làm sao có thể như vậy được.”

Mọi người xung quanh đều rất bình thường, chỉ có mình cô là không thích hợp.

Về cách xử lý dươиɠ ѵậŧ cương cứng, Thịnh Cảnh nhanh chóng lên mạng tìm câu trả lời. Câu trả lời nhiều nhất là “Để mặc kệ trong chốc lát sẽ biến mất”, cho nên cô liền làm theo.

Cố gắng hết sức xem nhẹ côn ŧᏂịŧ nặng trịch dưới háng, Thịnh Cảnh bắt đầu dọn dẹp phòng sửa sang lại tủ quần áo. Chọn ra quần áo có thể mặc sau này, lại đau lòng mà từ bỏ những bộ quần áo có kích thước nhỏ đi. Qυầи ɭóŧ nữ về sau không có cách nào mặc nữa, giày cũng phải mua lại. Lại nói đến mười ngày nữa phải đóng tiền thuê nhà, tiền làm thuê ở cửa hàng tiện lợi liệu có đủ dùng hay không?

Vừa bận vừa tính, lại vội vàng nấu mì ăn. Ăn xong tắm rửa làm hết tất cả, đã là bảy giờ tối. Thịnh Cảnh nhìn giữa hai chân, một lời khó mà nói hết, trong quần đùi rộng thùng thình một cái lều trại khoa trương dựng lên thẳng đứng.

Cái thứ này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề!

Đến cuối cùng nhà ngươi đang hưng phấn vì cái gì, cuộc sống tàn khốc như này còn không thể làm cho ngươi uể oải sao!

Thịnh Cảnh nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại.

Cứ để như vậy thật không dễ chịu chút nào, có gì đó thôi thú cô làm chút hành động nào đó để phát tiết. Sau một lúc lâu, cô từ bỏ lý trí, đi vào toilet vệ sinh hai tay, sau đó ngã xuống giường, nhắm mắt lại thò vào thắt lưng quần.

Ngón tay mang theo hơi thở lạnh lẽo đυ.ng tới dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc, bụng dưới không khống chế được rụt lại. Thịnh Cảnh do dự, cuối cùng có chút ghét bỏ đẩy nó ra, tiếp tục sờ vào bên trong.

Cô chạm vào qυყ đầυ đang khép lại.

Trên lý thuyết...... dùng cách nào để đạt tới cao trào thì kɧoáı ©ảʍ sau khi giải tỏa chắc là giống nhau nhỉ?

Thịnh Cảnh thử xoa dươиɠ ѵậŧ của mình. Cô không có nhiều kinh nghiệm tự an ủi, chỉ biết lặp đi lặp lại động tác xoa bóp vuốt ve, theo bản năng mà trượt qua trượt lại. Cũng may thân thể rất phối hợp, một lát sau, cửa huyệt chảy ra một chút dịch nhầy, đủ để bôi trơn ngón tay, mang đến càng nhiều kɧoáı ©ảʍ cho dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng.

Thịnh Cảnh hô hấp nhanh hơn.

Cô tăng thêm lực ấn, cho đến khi cảm giác nóng rực đạt đến đỉnh điểm, hai chân cô kẹp chặt lại, cao trào qua đi không một tiếng động.

“Hu......”

Thịnh Cảnh mở đôi mắt hơi ẩm, chậm rãi bình phục hơi thở.

Đúng thật là rất thoải mái, mặc dù chỉ là trải nghiệm rất ngắn ngủi nhưng cơ thể vẫn có loại xao động chưa từng có, chỗ bụng dưới vừa ngột ngạt vừa căng thẳng.

Cô kéo thắt lưng quần ra nhìn, phát hiện phía trước càng cứng hơn. Gậy thịt màu hồng nhạt không hề có dấu hiệu biến mất, kích thước đồ sộ đến mức dọa người, phần đỉnh nhếch lên thậm chí phun ra một ít chất lỏng.

“Thật phiền......”

Thịnh Cảnh cau mày lẩm bẩm. Điện thoại di động kêu một tiếng, Tạ Dư Minh gửi tin nhắn tới. Cô giơ tay trái ra mở màn hình, tay phải dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô thức cầm gậy thịt cứng ngắc, từ từ trượt tới trượt lui.

Bác sĩ Tạ tổng cộng gửi ba tin nhắn, nội dung tất cả đều là phổ cập khoa học về cách giải quyết các vấn để sinh lý ở nam giới. Cô tùy tiện mở một cái, đúng là có hướng dẫn kỹ xảo tự an ủi.

Ừm... theo như trên này nói, một tay nắm chặt thân gậy, không nên nắm quá nhẹ, phải làm cho thân gậy có có cảm giác đè ép?

Cô siết chặt bàn tay, không để ý dùng sức quá mức, khuôn mặt dữ tợn không khống chế được.

--------Đau!

Gậy thịt sau khi bị ngược đãi hơi uể oải một chút, nhưng tổng thể vẫn như cũ.

Thịnh Cảnh nhẹ nhàng làm, dựa theo hướng dẫn mà tuốt hơn mười cái. Không có cảm giác sảng khoái gì, lớp da bị chà xát đến đau rát. Cô đành phải thử vuốt ve cái đầu nấm trên đỉnh, kết quả không biết là chỗ nào làm không đúng, móng tay cào tới khe hở, ngay lập tức đau đến mức mắt tối sầm lại.

Cứu mạng, cái này là sự trừng phạt của kiếp sống này sao.

Thời gian trôi qua từng chút một, mắt thấy sắp tới tám giờ, mà chín giờ cô lại phải ở cửa hàng tiện lợi làm thuê.

“Phiền muốn chết đi được......”

Thật khó chịu.

Càng ngày càng khó chịu.

Huyệt thái dương Thịnh Cảnh co rút đến đau nhức. Đầu cô ong ong, có lẽ do tinh lực tiêu hao quá nhiều nên sinh ra triệu chứng ù tai.

Cô bắt đầu đánh máy trên màn hình.

[Tôi cương cứng đã lâu vẫn không mềm xuống được, tôi rất đau, tôi nên làm thế nào bây giờ?"]

Trong thư phòng, Tạ Dư Minh vừa pha cho mình một ly cà phê liền nhận được tin nhắn xin giúp đỡ của Thịnh Cảnh.

Anh hơi nhướng mày, vừa định trả lời, đối phương lại liên tục gửi mấy tin nhắn tới.

[Tôi làm theo hướng dẫn anh gửi rồi.]

[Dường như không được.]

[Nó vẫn còn cứng, như thế nào mới có thể làm cho nó xuất tinh?]

Những chữ đầy màn hình này, nếu như đổi người gửi, quả thực có thể xem như tin nhắn quấy rối tìиɧ ɖu͙© nghiêm trọng.

Tạ Dư Minh thả lỏng bả vai tựa vào ghế, điều chỉnh ánh sáng trong phòng, gọi video. Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, anh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của cô.

[Chờ một chút.]

Vẻ mặt Thịnh Cảnh bối rối, dường như không nghĩ tới anh sẽ gọi video. Hình ảnh di chuyển một lúc, ngay lập tức ống kính được kéo ra xa, hiện ra hơn phân nửa thân thể.

Bây giờ cô đang ngồi trên giường. Mái tóc dài xoăn rối bời vắt ở bên hông, ánh mắt ướŧ áŧ, hai má ửng hồng. Trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng đơn giản lỏng lẻo, có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh tinh tế cùng làn da mềm mại nơi ngực. Quần đùi rộng thùng thình tùy ý treo ở chỗ xương hông, lộ ra một đoạn thắt lưng trắng nõn.

Tay phải Tạ Dư Minh nắm chặt, lại lập tức buông ra.

“Bệnh nhân Thịnh Cảnh.” Anh lễ phép gọi tên cô: “Tôi không rõ thao tác của cô có vấn đề ở đâu, gọi video hướng dẫn có tác dụng hơn, cô nghĩ sao?

Anh nhìn cô, tròng kính giấu lại cảm xúc trong mắt, giọng nói chậm rãi.

“Thủ da^ʍ cho tôi xem.”