Buổi tối trở về nhà, Kỷ Vi đã có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng dựa vào ghế lái phụ mà ngủ gật. Trong xe tối lù mù, lúc xe đi ngang qua một ngọn đèn đường, ánh đèn màu cam vàng giống như một ngôi sao băng lướt qua, yên lặng mà tường hòa.
Tiện đà, bị tiếng chuông tin nhắn quái ác đánh thức, cô tùy tiện ấn vài cái, rồi vứt điện thoại vào túi xách, lại tựa lưng vào ghế ngồi thở ngắn than dài.
“Làm sao vậy?” Dịch Bắc cảm thấy cô không ổn.
“Anh có còn nhớ em thích xem truyện cổ tích không? Là thể loại truyện mà… Anh nói anh có một cô cháu gái cũng thích xem.” Cô nhìn móng tay, nhàn nhạt nói.
“Ừ! Rồi sao nữa…?” Dịch Bắc dùng khóe mắt liếc nhìn cô.
“Rất nhiều người thích xem truyện cổ tích là bởi vì trong quá trình Câu chuyện diễn ra có thể thu được một loại cảm xúc thỏa mãn không thể có ở thế giới hiện thực, nói cách khác, bọn họ thích tự ảo tưởng mình thành người bên trong câu chuyện. Nhưng đối với em mà nói thì khác, điều làm em cảm thấy hứng thú nhất là, tác giả của những câu chuyện đó, có đôi khi đang ôm sách đọc, em sẽ tưởng tượng ra cô ấy ngồi ở trước máy tính viết những dòng tâm tình kia thì sẽ có bộ dạng như thế nào... Dần dần, em đã không thể phân biệt rõ mình yêu thích những câu chuyện đó hay là thích người viết truyện.” Dịch Bắc có vẻ suy tư nắm chặt tay lái, không lên tiếng. “nhưng mà cô ấy lúc nào cũng rất bí ẩn, viết sách nhiều năm như vậy mà những gì người ngoài biết được về cô ấy rất ít. Em cảm thấy, nếu cả đời cô ấy vẫn bí ẩn như vậy cũng không sao, nhưng mà gần đây ông trời lại cho người đọc một bất ngờ rất lớn, cuối cùng cô ấy cũng muốn mở miệng nói chuyện cho mọi người nghe. Em biết có một số người chẳng qua chỉ là lòng hiếu kỳ, có lẽ giọng nói của cô ấy không hay, ảo ảnh của bọn họ sẽ tiêu tan. Nhưng mà cũng có một vài độc giả đích thực, bọn họ không có yêu cầu gì khác chỉ hi vọng khoảng cách giữa mình và cô ấy có thể thu ngắn lại một chút.”
Kỷ Vi xoay người nhìn cảnh vật lộng lẫy bên ngoài cửa sổ xe, nói tiếp: “Khi cô ấy giảng giải về tác phẩm của mình, em đã rất cảm động, em hiểu cô ấy viết sách không phải vì lợi nhuận như người ta nói. Một người có thể dung nhập những hỉ nộ ái ố của bản thân vào trong tác phẩm, rất đáng để em yêu thích.”
“Nhưng cô ấy đã làm em thất vọng, phải không?” Dịch Bắc ở bên cạnh chen vào.
Kỷ Vi túm đai an toàn, gật đầu: “Không thể nghe được âm thanh của cô ấy, đúng là em đã thấy rất đáng tiếc nhưng mà em không oán trách cô ấy, rất có thể có một lý do ngoài ý muốn nào đó trong hàng vạn lý do… Nhưng, sao cô ấy lại có thể biến mất rồi không có tin tức gì nữa? Ngay cả một lời giải thích cũng không có cho dù cô ấy chỉ cần nói một câu "thật xin lỗi, là máy tính của tôi bị hư" cũng tốt kia mà. Anh có biết bây giờ trên diễn đàn người ta đã suy đoán quá đáng như thế nào về cô ấy không? Có người nói cô ấy cố tình tạo scandal, cũng có người nói là ban tổ chức trêu chọc người chơi, còn có người phỉ báng cô ấy là một người đàn ông có sở thích mặc đồ nữ giới! Tuy rằng em vẫn luôn ủng hộ cô ấy, tin tưởng cô ấy, nhưng lần này cô ấy thật sự khiến em có chút thất vọng, chẳng lẽ bởi vì sự nghi ngờ của người ngoài mà cô ấy không dám đứng ra giải thích hay sao?”
“Ở trong lòng em, cô ấy có phải là… người dám chịu trách nhiệm không?”
“Có. Có thể can đảm chia sẻ những cảm xúc mà mình đã trải qua với mọi người thì sao có thể là kẻ nhút nhát được? Có người nói rằng em đã nghĩ về cô ấy quá tốt, cho nên khi nhìn thấy trong hiện thực cô ấy không đạt đến trình độ tưởng tượng của em, thì sẽ đặc biệt thất vọng. Có thật là từ lúc bắt đầu em đã hi vọng quá nhiều không?”
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng sâu?
Kỷ Vi mở cửa sổ để gió thổi lạnh hơn, thổi tan những phiền muộn trong đầu óc: “Ôi chao! Sao lại giống với nữ chính phim Hàn Quốc thế nhỉ?!” Cô không phải là loại phụ nữ đi theo con đường kỳ lạ này, có thể đối diện với một người thịt ba chỉ sôi sùng sục mà cảm khái nhân sinh! Nhất định là gần đây bị đám cô nương thần cấp kia bao vây tiêu trừ quá lợi hại, khiến cho thần kinh mình có chút bất ổn. Kỷ Vi bồi hồi.
Về đến nhà, Kỷ Vi bị Dịch Bắc đẩy vào phòng tắm. Hắn đến phòng sách, đóng cửa suy một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, gõ một hàng chữ lên bàn phím, click gửi đi.
Một tuần thời gian trôi qua nhanh chóng.
Kỷ Vi còn đang bận rộn trong phòng photocopy, thì Tiểu Tống bỗng nhiên gọi cô từ bên ngoài. Thì ra là hoàng hậu nương nương nhà cô, gọi điện thoại đến báo: Cả nhà chú Trương sắp đến thăm thành phố C, cũng phái Kỷ Vi hôm nay tan sở tám giờ đi đón máy bay. Chậm rãi ra lệnh, cuối cùng còn có thâm ý khac, nói một câu: biểu hiện cho tốt.
Vứt điện thoại sang một bên, Kỷ Vi ngã vào bàn làm việc giả chết. Quý Thừa Phong đúng lúc đi ngang qua, cong ngón tay gõ xuống bàn cô hai tiếng.
“Tổng giám đốc Quý!” bị bắt tại trận lười biếng trong giờ làm.
“Làm gì mà xụi lơ thế kia...” Quý Thừa Phong nhướng mày, “Dịch Bắc bắt nạt em à?”
“Đừng nói nữa, mẹ em vừa giao cho em nhiệm vụ cực kỳ gian khổ." Quý Thừa Phong vốn dĩ đã rất chiếu cố tiểu sư muội này, từ khi mối quan hệ giữa cô và Dịch Bắc thăng cấp, Kỷ Vi hiển nhiên càng xem Quý Thừa Phong là một nửa chị em gái.
“Bộ dạng này của em không phải là lại bị buộc đi xem mắt đó chứ?”
“Không phải, nhưng mà cũng gần như là vậy.” Kỷ Vi xoay bút, “Chỉ là chuyện này anh tuyệt đối đừng nói với Dịch Bắc nhé.”
“Haiz, em như thế này không phải là hãm hại anh mang tội bất nghĩa hay sao, biết rõ bạn gái của anh em tốt nhà mình có khuynh hướng nɠɵạı ŧìиɧ mà còn không báo, sau này Dịch Bắc biết được chẳng phải sẽ chém chết anh hay sao?”
“Ai nɠɵạı ŧìиɧ?! Cơ bản chỉ là đám người mẹ em một bên tình nguyện, em có thể làm sao bây giờ?”
Quý Thừa Phong ngắt lời, nói: “Em có phải bị ngốc rồi hay không? Chỉ cần bây giờ em gọi điện thoại nói cho mẹ em biết em đã có bạn trai thì không phải tất cả những thứ này đều OVER sao…”
“Đúng vậy, tất cả đều OVER, ngay cả em cũng nên OVER.” Cô mặt ủ mày ê nói: “Nếu như đó là một người bạn trai bình thường, thì em cũng không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ người đó lại là Dịch Bắc! Anh ấy vừa là luật sư nổi tiếng vừa có gia tài kếch xù, mẹ em sẽ nghĩ thế nào?” Cô bắt chước giọng điệu của hoàng hậu nương nương nhà mình, nói: “Người ta có bản lĩnh như vậy làm sao lại để ý đến con được? Con nhóc này đầu óc tỉnh táo một chút đi! Tuy rằng thời đại bây giờ đã khác, nhưng nhà chúng ta vẫn coi trọng môn đăng hộ đối, theo như mẹ thấy hai đứa vẫn nên vui vẻ đến thì vui vẻ đi thôi.”
“Chà chà, con đường phía trước của Dịch Bắc gian nan nhỉ...” Quý Thừa Phong ôm cánh tay than thở, cuối cùng ném cho cô một câu “Nhưng mà con rể xấu cuối cùng cũng phải gặp nhạc phụ mẫu, chẳng lẽ em dự định giấu giếm cậu ta cả đời hay sao?”
Kỷ Vi dựa vào bàn, phiền muộn nghĩ: Em cũng muốn giấu cả đời, ai mà biết em và Dịch Bắc có thể kéo dài bao lâu?
————
Lúc Kỷ Vi chạy đến sân bay Thành phố C thì là 8:00 tối, cô móc di động ra gửi cho Dịch Bắc một tin nhắn: Em đến sân bay đón một vài người bà con, trễ một chút mới về, không cần chờ em ăn cơm. Sau đó hai tay đút vào trong túi áo đi đến sảnh số 1.
Chuyến bay từ thành phố A đến thành phố C 10 phút nữa mới đáp xuống, một lượng lớn người khiến cho Kỷ Vi khó mà nhận ra cả nhà chú Trương đã lâu không gặp trong đám đông, đặc biệt là Trương Chi Duẫn nghe nói 18 tuổi đã thay đổi gấp mấy lần kia.
“Vi Vi! Vi Vi!”
Kỷ Vi quay đầu lại, ánh mắt còn chưa kịp tìm tòi thì đã bị một cái ôm của con gấu làm cho lục phủ ngũ tạng đều run rẩy, “Khụ khụ, thả ra, thả ra trước đi!”
“Ôi nhiều năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi gì cả…” cuối cùng thì người kia cũng buông tay, nhưng mà còn chưa kịp đợi Kỷ Vi thở ra một hơi, anh ta đã chụp lấy bả vai cô, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Kỷ Vi nhìn anh chàng cao một mét rưỡi, khuôn mặt hết sức vui vẻ hài hước, đây là… ai có thể giải thích cho cô biết, vì sao tinh anh thời đại này lại cạo trọc vậy?! Sân bay ánh đèn chiếu xuống cái đầu trọc của anh ra chiết xạ tứ tán, thật là lóe sáng đến mù mắt… ôi...
“Tiểu Duẫn, con đừng dọa Vi Vi.” Dì Bội Phân bỗng nhiên toát ra từ sau lưng Trương Chi Duẫn, oán trách con trai vài câu, sau đó lại lôi kéo Kỷ Vi, bồi hồi nói: “ Ôi, nhiều năm không gặp, Vi Vi chúng ta đã thành một đại cô nương rồi, thật là xinh đẹp.” Ôi, sao lại có cảm giác mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng vui mừng thế này, chuyện này không phù hợp với tình hình trong nước, Kỷ Vi âm thầm nghĩ.
“Dì Bội Phân thật biết nói đùa, con còn phải học hỏi dì, giữ gìn nhan sắc tốt như vậy, đứng cùng một chỗ người khác còn tưởng dì là chị của con đấy.” Dì Bội Phân từ lâu đã yêu thích đứa nhỏ Kỷ Vi này, tiểu Kỷ Vi luôn được hoàng hậu nương nương nhà mình răn dạy cho nên vẫn luôn có cảm giác thân thiết với dì Bội Phân. “Chú Trương đâu?” Cô bỗng nhiên phát hiện thiếu một người.
“Lần này ba tôi đến là có một vài việc công cần phải giải quyết, cho nên người của thành phố C bên này đã đến đón ông ấy đi ăn tiệc. Nhưng mà không sao đâu, chúng ta cũng đã đặt chỗ ở nhà hàng kia.” Trương Chi Duẫn bị mẹ ném sang một bên đã yên lặng quay trở lại, hàm răng trắng tinh dưới ánh đèn lại càng trở nên lóng lánh một cách kỳ diệu.
Ba người gọi một chiếc taxi đến thẳng nhà hàng, dì Bội Phân hết sức hiểu ý ngồi trên ghế lái phụ.
“Trương Chi Duẫn, đầu tóc của cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kỷ Vi cố nhịn nửa ngày cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
“… Nhuộm tóc bị dị ứng.” Có chút thẹn thùng.
“Nghe nói sắp tới thành phố C, thằng nhóc ngốc nghếch này một hai phải thay đổi cách ăn mặc, còn nói tóc đen không xứng với quần áo trên người, đòi đi nhuộm tóc nâu, không ngờ thể chất của nó bị dị ứng với thuốc nhuộm tóc, vì khỏi tháo cả cái đầu, đành phải cạo trọc.” Dì Bội Phân cười đến mức đôi mắt đều híp lại.
Kỷ Vi không khỏi đánh giá bộ trang phục của anh ta từ trên xuống dưới, quả nhiên… phong cách Hàn Quốc. Chẳng lẽ định nghĩa về anh chàng tinh anh trong đầu cô nên thay đổi rồi sao? Bây giờ cái gọi là chàng trai tinh anh đã không còn mặc vest thắt cà vạt đeo kính gọng mà, mà đã đổi thành đeo kính râm, một bộ trang phục trào lưu Hàn Quốc rộng thùng thình. “Vì sao phải ăn mặc như vậy?”
Bị hỏi đến sửng sốt, đôi mắt đen láy của Trương Chi Duẫn bỗng nhiên tối sầm, nói: “Không phải cậu nói thích sao? Chẳng lẽ cậu đã quên rồi?”
Này! Đừng lộ ra vẻ mặt tiểu shota đáng thương như vậy chứ! Kỷ Vi không biết phải làm gì, không thể không nói, tên Trương Chi Duẫn này trưởng thành trông cũng rất đáng yêu, nếu có tóc rất có thể sẽ tốt hơn một chút. Trước kia đại khái là ăn thức ăn chăn nuôi hơi nhiều, cho nên béo đến mức không ra hình người, một khi gầy đi sẽ là minh chứng cho câu nói: Mập mạp đều có tiềm lực. Nghĩ đến việc mình sắp tàn phá một luồng lực lượng, cô thật đúng là có chút không đành lòng.
“A.” Đành phải lung tung đáp. Sau đó nhìn thấy đôi mắt to ngân ngấn nước của anh ta lại tỏa sáng, Kỷ Vi cảm thấy hối lỗi, nói: “Tôi không nhớ.”
Trương Chi Duẫn vẫn chưa gượng dậy nổi.
Xe ngừng lại trước cửa Tường Vi Các, một nhà hàng nổi tiếng từng được rất nhiều tạp chí đề cử là nhà hàng tiêu biểu cho ẩm thực thành phố C. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ lên phòng riêng lầu 2, Kỷ Vi nói: “Chỉ có ba người sao phải dùng phòng riêng làm gì?”
Dì Bội Phân hờn dỗi nói: “Khu chung quá ồn ào, đặt một phòng riêng đúng lúc vừa ăn vừa có thể trò chuyện...”
Hai mươi phút sau. Trò chuyện thì cứ trò chuyện, vì sao phải gọi một bàn thức ăn to như vậy. Dì Bội Phân còn liên tục bảo Trương Chi Duẫn gắp thức ăn cho Kỷ Vi, vừa gắp vừa giới thiệu: “Nếm thử món này xem, là món chiêu bài của Tường Vi Các đấy, tôm hùm được vận chuyển bằng đường hàng không, còn rất tươi.” Kỷ Vi cười cười, liên tục vùi đầu mà ăn, rốt cuộc thì các người là khách hay tôi mới là khách? Nói như thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy các người còn quen thuộc với thành phố C hơn cả tôi.
“Chị họ của Chi Duẫn đang làm việc ở đài truyền hình thành phố C, chủ trì một chương trình ẩm thực, trước khi đến đây con bé là gợi ý cho chúng ta rất nhiều món ăn địa phương ngon lành.”
“Mẹ!” Trương Chi Duẫn trừng mắt với mẹ mình, dì Bội Phân tức khắc nói sang chuyện khác, nói: “Ha ha, các con ăn trước đi, dì đi toilet.”
Phòng riêng to như vậy chỉ còn lại hai người cô và Trương Chi Duẫn, cùng…với tiếng nhai nuốt thức ăn, thật là vừa yên tĩnh vừa xấu hổ.
“Vi Vi, thật ra mục đích lần này chúng tôi tới thành phố C, chắc là cậu cũng đoán được.” Trương Chi Duẫn buông đũa, ngón tay trắng nõn níu lấy một góc khăn trải bàn, lông mi cụp xuống. Kỷ Vi vô cùng quen thuộc động tác này của anh ta, lúc còn nhỏ mỗi khi khẩn trương, anh ta sẽ vô thức níu lấy một thứ gì đó.
“À, trực tiếp vậy…” Cô nghĩ. “Đoán được một chút, nhưng còn cậu… cậu thấy thế nào về chuyện này?” Nếu như cậu cũng bị cha mẹ ép buộc thì tốt quá, nếu không thì…
“Trong lòng tôi nghĩ thế nào, cậu không cảm nhận được một chút gì sao?” Trương Chi Duẫn bỗng nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm tình, “Lúc trước khi chúng ta còn chơi chung, tôi đã ám chỉ với cậu rất nhiều lần, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng hồi đáp.”
Lúc trước à? Cái cậu nói chính là nhường bánh bao thịt cho tôi vào bữa ăn sáng, lúc ăn cơm trưa thì lấy trứng trong cà chua xào trứng ra cho tôi, vào lúc cả bọn chơi xuân thì lấy chân giò hun khói từ trong bánh mì ra cho tôi …
Ôi, cô ngửa mặt lên trời, chỉ có thể trách lúc đó quá nhỏ dại, không hiểu được tình cảm hàm súc của một tên béo: Nếu tôi đồng ý chia thức ăn của mình cho cậu, thì nghĩa là tôi nhất định rất thích cậu, nếu thứ mà tôi chia cho cậu là thịt thì có để chứng minh tình cảm mà tôi dành cho cậu là chân thành.
“Đó là chuyện từ lúc học cấp 2, nhiều năm trôi qua như vậy… cậu không phải chưa từng có bạn gái chứ?”
“…”
“!” Biểu hiện ngây thơ kia… Hoá ra thật sự vì cô mà thủ thân như ngọc! Đối diện với nợ đào hoa mà mình trong lúc lơ đãng đã chọc phải, Kỷ Vi bây giờ mới cảm thấy hốt hoảng. Bỗng nhiên điện thoại di động reo lên, cô xin lỗi nói: “Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại.” Sau đó vội chạy ra ngoài như bay.
“Alo.” Là điện thoại của Dịch Bắc.
“Gặp được bà con chưa?” Đầu dây bên kia có chút ồn ào, không giống như đang ở nhà.
“À, đang ăn cơm, lát nữa đưa bọn họ đến khách sạn thì em sẽ về ngay. Anh… còn đang xã giao à?”
“Ừ, bên anh có lẽ sẽ kết thúc sớm, khi nào em đưa họ về khách sạn xong thì gọi cho anh, anh tới đón em.” Đầu dây bên kia lại có người gọi ‘ luật sư Dịch ’, hắn nói: “Anh có việc rồi, cúp máy trước nhé.”
Còn không cho Kỷ Vi có thời gian từ chối, hắn đã cúp máy. Tuy rằng thái độ có chút ngang ngược, nhưng mà trong lòng cô lại rất ngọt ngào.