Chương 20: Trở lại Luân Đôn

Trên đường tới Luân Đôn, Abraxas Malfoy chật vật ôm Harry, tiếng súng đạn vang lên như điệu khúc của tử thần. Đám người xung quanh đều hốt hoảng chạy trốn, chỉ duy có hắn là không chạy tới hầm trú ẩn.

"Đám Muggle chết tiệt, chiến tranh chết tiệt, Tom Riddle chết tiệt, đúng rồi, còn cả mi nữa thằng nhãi chết tiệt !", hắn không ngừng chửi rủa mất đi dáng vẻ quý tộc thường ngày. Đi được nửa đường một người phụ nữ vội chạy tới chỗ hắn lôi kéo, "Cậu bé, con có biết mình đang ôm con nít không ? Còn không mau vào hầm trú ẩn ?"

Ngài Malfoy đáng thương chưa nói được lời nào đã bị đẩy mạnh vô ngôi trường tiểu học cũ kĩ đổ nát, leo xuống căm hầm dưới lòng đất. Sau đó, hắn chỉ nghe thấy âm thanh của phi cơ trên không và tiếng nổ mạnh của bom súng.

Một tiếng rầm mạnh, chắc chắn phía trên hầm đã có một quả bom phát nổ, Harry bé nhỏ lập tức khóc oà lên. "Anh trai !"

"Ngoan ! Không có việc gì cả !" Ôm chặt lấy Harry, trong lòng Abraxas hối hận muốn chết, tuy hắn biết thế giới Muggle đang xảy ra chiến tranh, hơn nữa còn có rất nhiều người tử vong, nhưng một đứa trẻ 13 tuổi như hắn làm sao ý thức được chiến tranh có bao nhiêu đáng sợ ? Thanh âm đoàng đoàng tầng tầng lớp lớp vang lên, hắn bắt đầu lo lắng tới Tom ở nước Đức.

Cuối cùng, làn mưa súng xối xả cũng tạm kết thúc, ngài Malfoy cảm giác như một ngàn năm đã trôi qua, mặt hắn có chút tái nhợt ôm Harry nhanh chóng ra khỏi hầm trú ẩn, đập vào mắt là khung cảnh hoang tàn thảm thương nơi đây, hắn cảm giác mình mới vừa đi dạo qua địa ngục một lần. Hắn ngẩn người, đột nhiên trong thành phố Luân Đôn lại vang lên cảnh báo, "Lính dù đến !"

Bên cạnh có một người đàn ông chỉ lên trên trời, phía xa nơi đám đông đang chạy trốn. Từ trên nền trời khói bay mù mịt, vô số người lính rơi xuống. Đồ vật màu trắng trên không mở ra, trong nhất thời, tiếng súng máy xung quanh lại vang lên, "Chạy mau !" Người ở đằng sau đẩy mạnh hắn về phía trước. "Người Đức đến rồi !"

Ngài Malfoy ngây ngốc, nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều chạy trối chết, bỗng nhiên hắn nghe thấy trên đỉnh đầu của mình truyền đến tiếng súng đinh tai nhức óc ,một vài binh lính dũng cảm lao lên cản phá màn mưa đạn đều chậm rãi ngã xuống. Trong suy nghĩ đáng thương của ngài Malfoy, Muggle vốn là sinh vật ngu ngốc, nhưng hiện tại hắn biết mình sai rồi, ai nói Muggle đều là một đám ngu ngốc. Hắn vội vàng xoay người bỏ chạy, chỉ cần chạy tới Hẻm Xéo thì sẽ không có việc gì.

"Abraxas, sao anh lại tới đây ?", hắn bỗng nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tom ở góc đường đang sững sờ nhìn hắn.

"Tom !", Abraxas vội vàng chạy tới chỗ hắn, "Tom, cậu trở lại rồi ?"

"Abraxas Malfoy, nếu tôi không nhớ lầm, anh từng hứa với tôi, khi tôi đi anh sẽ giúp tôi chăm sóc Hary vài ngày đúng không ?" Nhanh chóng đoạt lấy Harry, nhìn nó nằm trong tay mình, Tom giận run người, "Thưa ngài Malfoy, đây hoàn toàn không phải là nơi mà đứa trẻ nên ở lúc này !"

"Ôi Tom, cậu biết không, mấy ngày nay tên nhãi này làm thần kinh tôi như muốn đứt ra, một ngày hai mươi tư tiếng thì hết hai mươi tiếng là nó khóc rồi. Merlin trên cao, tôi thật bội phuc cậu làm sao có thể chăm lo nó lâu như vậy !"

"Đừng có đem sự ngu ngốc của anh để đánh đồng với nó.", Tom dừng lại một chút, "Nhà anh có bao nhiêu gia tinh như vậy, đều là ăn không ngồi rồi cả sao ?"

"Được rồi, hai đứa có lề mề ở trong này thảo luận vấn đề nuôi dưỡng em bé nữa, con nít khóc nhè là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu chúng ta còn không đi tiếp, không sớm thì muộn cũng biến thành thi thể đấy ! Hiện tại tốt nhất là lập tức theo chú ngay.", John căng thẳng nói, cùng lúc liếc qua Abraxas.

"Vấn đề là... Chúng ta đi chỗ nào ?", Tom chớp chớp mắt hỏi.

"Nhà của ta !"

"Hẻm Xéo."

John cùng Abraxas đồng thời nói, mắt đối mắt, rốt cuộc John hỏi, "Hẻm Xéo là chỗ nào ? Chú sống ở Luân Đôn từ bé tới giờ lần đầu tiên mới nghe thấy tên đó đấy !"

"Là nơi các phù thuỷ tụ tập." ,Tom trả lời, "Hết sức an toàn, ông căn bản không cần lo lắng sẽ có bom đạn cũng như binh lính nước Đức. Lúc trước rời thế giới phù thuỷ, tôi không nghĩ chiến tranh ở đây lại nghiêm trọng đến vậy."

"Khoan đã, đây là một muggle ? Tom, sao cậu có thể để một muggle phát hiện ra mình là phù thuỷ ?", Abraxas thiếu chút nữa muốn điên luôn rồi, "Cậu có biết mình đang làm gì hay không ? Nếu như Bộ Phép Thuật biết, cậu sẽ bị đuổi học khỏi Hogwarts đấy."

"Bình tĩnh Abraxas, thực ra nếu không có ông chú này, tôi đã sớm đã bị người Đức nhầm thành người Do Thái mà xử lí rồi, nghe nói bọn họ sẽ đem người bỏ vào phòng khí ga rồi cho chết ngạt đấy, sau đó liền lấy tóc và da nạn nhân chế ra dây thừng cùng vỏ đạn !"

"Phép biến hình sao ? Còn có người Do Thái là cái gì ? Tom, cậu đi ra ngoài chỉ mới có vài ngày mà nói chuyện kì lạ gì thế ?"

"Không, thực tế, đúng là như vậy .", Tom tiến đến, thì thầm vào tai Abraxas vài câu. Ngay lập tức John liền nhìn thấy cậu phù thuỷ tóc bạch kim anh tuấn kia tái mét hẳn đi, chạy ra một góc tối nôn khan một trận rồi bàng hoàng kêu lên, "Thật đáng sợ !"

"Còn có chao đèn làm bằng da người, anh không biết cái này có chút giống thú vui của gia tộc Black sao ? Mặc dù mấy cái chao đèn kia đều bằng da của gia tinh, nhưng cơ bản tất cả vẫn rất ghê tởm.", nhún nhún vai, Tom không kìm lòng nổi cảm thán, "Mấy cái hình phạt ở thế giới phù thuỷ quả nhiên không thể so sánh được với Muggle, trí tưởng tượng của bọn họ khiến người ta phải sợ hãi."

John không nhịn được, cũng chẳng hiểu hai đứa nhóc trước mắt đến đây vì cái gì, tiến lên phía trước mỗi tay nắm cổ áo một người, kéo bọn họ đi, "Libera đã trở về an toàn, hiện tại chú đưa hai nhóc tới chỗ trú, chờ bọn binh lính Đức bị tiêu diệt, nếu không trên đường hai nhóc trở về sẽ không an toàn. Ôi, Chúa trên cao, hai đứa ngoan ngoãn một chút cho chú."

"Đã biết."

*10.03.18*