Chương 23: Xảo quyệt

Editor: Nabiii

Vệ lão phu nhân vừa dứt lời, hai bà tử thân hình cao lớn ngoài cửa lập tức bước vào, vẻ mặt dữ tợn ôm lấy cánh tay của thiếu nữ, không chút thương xót nhét vải thô vào miệng nàng, dùng sức kéo người nàng lên.

Thanh Đại bị kéo đi loạng choạng vài bước, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ lão phu nhân và Tiểu Lâm, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn. Dù có suy nghĩ thế nào, nàng cũng không có cách thoát khỏi vòng vây này, vật phẩm trong trung tâm mua sắm không có tác dụng, cầu cứu Tô thị là chuyện không thể, người duy nhất có thể cứu nàng là Vệ Uyên lại không có trong phủ...

Trong khi nàng mải suy nghĩ, hai bà tử to lớn đã kéo nàng tới nhị môn, đi hướng ra ngoài viện, Thanh Đại liếc nhìn Vệ Dũng đang đứng lẫn trong đám thị vệ, con ngươi nàng sáng ngời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn không buông, thẳng đến khi nàng bị kéo ra ngoài tiền viện, bóng dáng Vệ Dũng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt nàng mới thôi.

Hiện giờ nàng bị rơi vào hoàn cảnh bất lực như vậy, hôm nay không tránh được kết cục bị đuổi ra ngoài phủ, hạ nhân trong phủ phần lớn đều là người của Vệ lão phu nhân,Tô thị và Tiểu Lâm, nàng chỉ có thể ra ngoài phủ chờ cơ hội hành động. Nàng thân là nữ tử trói gà không chặt, bị đuổi ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, Vệ Dũng là thị vệ thân cận của Vệ Uyên chắc chắn có cách truyền tin tới hắn, nếu như Vệ Dũng có thể đem tin tức truyền đến cho Vệ Uyên thật sớm, nàng càng có thêm hi vọng. Hiện tại nhiệm vụ ở Hầu phủ của nàng chưa hoàn thành, nếu thật sự bị đuổi ra ngoài như này, về sau sẽ rất khó để tiếp cận Vệ Uyên.

Tiểu Lâm đứng ở hành lang đỡ lấy cánh tay của Vệ lão phu nhân, khuôn mặt trái xoan mảnh mai tràn đầy không đành lòng, bộ dáng mềm lòng thương hại nhưng lại không tiện mở miệng, nhưng trong mắt nàng ta lại tỏa ra ánh sáng ngoan độc âm lãnh.

Sau đêm hôm đó, trong lòng Tiểu Lâm luôn tràn đầy bất an vì Thanh Đại, làm cuộc sống của nàng ta hỗn loạn không yên. Không chỉ vì một nha hoàn thông phòng thấp kém làm mất hết thể diện mà còn vì trực giác của nữ nhân, cảm giác nguy hiểm còn mãnh liệt hơn với Tô thị, khiến nàng ta sinh ra ý định diệt trừ Thanh Đại.

Thế nhưng nha hoàn này lại trở thành ân nhân cứu mạng của Hầu Gia, Tô thị cũng gấp không chờ được mà tính kế Thanh Đại, nàng lại nghĩ kế để Hầu Gia biết chuyện, liền cởi bỏ được tội danh mà Tô thị gán lên người nàng. Ngàn vạn lần không ngờ tới, nha đầu xảo trá này có thể làm Tô thị không thể đối phó nàng một cách công khai.

Tiểu Lâm không thể nhẫn nhịn thêm nữa, quyết định tự mình ra trận. Chờ đến lúc Hầu Gia đi vắng vài ngày, nàng ta phân phó hạ nhân thuật lại cho Vệ lão phu nhân những gì đã xảy ra với Thanh Đại ngày hôm đó, lại không nặng không nhẹ cảm thán vài câu Hầu Gia đối với Thanh Đại cũng thật trọng tình trọng nghĩa, vài lời nhẹ nhàng nhưng lại làm Vệ lão phu nhân nổi lên tâm tư đổi nàng ra khỏi phủ. Nhưng nàng ta cũng không ngờ được Vệ lão phu nhân lại hành động nhanh chóng như vậy, bất quá nàng ta đã sớm an bài mọi chuyện...

Sau khi hai bà tử thô tráng kéo thiếu nữ nhỏ xinh ra khỏi cửa lớn, Hầu phủ lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như trước, bọn hạ nhân im lặng như ve sầu mùa đông, trong lòng ai nấy đều căng thẳng, sợ bản thân sẽ thành vật hi sinh kế tiếp. Vệ lão phu nhân trở về phòng, mà Tiểu Lâm vẫn đứng ở hành lang, cho đến khi hạ nhân bắt đầu trật tự làm việc, khóe môi nàng ta khẽ cong lên, xoay người trở về viện của mình.

Ở thời đại này, những hạ nhân bị gia chủ đuổi ra ngoài đều là những người phạm phải tội lớn, hay là trêu chọc gia nhân khiến chủ nhân ghét bỏ, sẽ không có gia quyến nào chịu tiếp nhận củ khoai lang nóng hổi như vậy, nhưng hạ nhân bị đuổi ra ngoài vẫn là nô tịch, căn bản không có quyền sở hữu tài sản. Thanh Đại tính toán khi bị đuổi ra khỏi phủ, nàng sẽ bôi đen mặt một chút, tìm đến ngôi miếu hoang đổ nát sống sót cho đến khi Vệ Uyên quay trở lại.

Đến khi bị hai tử đưa vào con hẻm tối tăm vắng vẻ, ném nàng cho một nữ nhân trang điểm hoa hòe lộng lẫy, cả người son phấn dày đặc, nàng mới nhận ra bản thân quá ngây thơ.

"Này tiểu cô nương, làn da không tồi, mềm mại lại mịn màng." Phụ nhân trước mặt dùng hai ngón tay nhéo cằm Thanh Đại, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người nàng như đang đánh giá món hàng, sau đó chuyển chủ đề: "Đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt này có thể coi như giai nhân thanh tú. Nhưng mà, cô nương này không còn là xử nữ, giá cả sẽ thấp hơn rất nhiều."

"Phạm tẩu tử, nha đầu này là nha hoàn hầu hạ trong thư phòng, nàng ta biết đọc sách, viết chữ, đoán chừng cũng có quý nhân thích cái này." Bà tử đè nặng đầu Thanh Đại lên tiếng mỉa mai, xoa xoa tay đếm ưu điểm của Thanh Đại, hi vọng có thể bán với giá tốt, người nọ nói, nha đầu này bán được bao nhiêu bạc sẽ thuộc về hai người họ.

Thanh Đại nghe đến đó, không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn bà tử kia lớn tiếng nói: "Ta tốt xấu gì cũng đã hầu hạ Hầu Gia một thời gian, lão phu nhân chỉ nói đuổi ta ra khỏi phủ, hai người các ngươi lại muốn bán ta vào chỗ dơ bẩn như này! Các ngươi để danh tiếng của Hầu Gia, Hầu phủ đặt ở chỗ nào!" Thanh Đại một đường không khóc không nháo, vừa rồi vì để tú bà Nghênh Xuân Lâu nhìn rõ mặt nàng, hai bà tử mới bỏ khăn vải trong miệng nàng ra ngoài.

Thấy nàng vẫn còn dũng khí hét to, hai bà tử ánh mắt lập lòe cuống quít vội vàng bịt miệng nàng, hướng mắt đến Phạm tẩu tử đang lạnh lùng nhìn các nàng tỏ vẻ xin lỗi: "Nha đầu này bị chủ tử chiều hư vài năm, cố làm vẻ ta đây giống như thiên kim gia đình bình thường, tính tình lại kiêu ngạo, Phạm tẩu tử dạy dỗ nàng một chút sẽ tốt." Lại hung ác liếc nhìn Thanh Đại một cái, ngữ khí ác độc: "Tiểu nha đầu nhà ngươi là bị lão phu nhân đuổi ra ngoài! Có quan hệ gì với Hầu phủ? Hầu phủ còn quan tâm sống chết của ngươi sao?"

Phạm tẩu tử không nói gì, đi vòng quanh người Thanh Đại, sờ sờ bóp bóp trên người nàng mấy cái, sau đó duỗi ra năm ngón tay trước đôi mắt háo hức của bọn họ, "Năm mươi lượng, không hơn."

"Cái này... Phạm nương tử, cái này quá ít rồi, ít nhất là con số này..." Thanh Đại cắn miếng vải trong miệng, nhìn hai bà tử đang cò kè mặc cả với Phạm nương tử, cuối cùng dừng lại ở bảy mươi lượng bạc.

Hai bà tử giao lại khế ước bán thân của Thanh Đại cho Phạm tẩu tử, lại cầm số bạc mà Phạm tẩu tử đưa cho, trên mặt lộ ra nụ cười ngàn ân vạn tạ mà rời đi.

Phạm tẩu tử liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thiếu nữ, trong mắt hiện ra chút khen ngợi, vỗ vỗ tay, hai người nam nhân vạm vỡ từ đầu hẻm đi tới, che chở hai người đi lên chiếc xe ngựa màu xanh lơ bình thường.

Thanh Đại ngồi trên chiếc đệm không mấy mềm mại trong xe, ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng xung quanh, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân. Kịch liệt phản kháng sẽ khiến Phạm tẩu tử giám sát nàng càng nghiêm, biểu hiện ngoan ngoãn một chút sẽ nắm bắt được cơ hội.

Chỉ là hai đại hán bên ngoài xe ngựa đang nhìn nàng một tấc không rời, bên trong là ánh mắt chằm chằm của Phạm tẩu tử, dù nàng muốn đi tiểu, Phạm tẩu tử cũng không rời đi.

Đương nhiên phải canh chừng nàng thật kỹ, dù sao nàng cũng được mua với giá bảy mươi lượng, Thanh Đại tự giễu nghĩ.

Lần đầu tiên được trải nghiệm xe ngựa thời cổ đại, Thanh Đại chỉ cảm thấy choáng váng và hoảng sợ, còn chưa kịp cảm nhận điều gì khác, xe ngựa đã dừng lại.

Nàng đi theo Phạm tẩu tử xuống xe, Thanh Đại ngẩng đầu đánh giá bốn phía, phát hiện nơi này giống như khu sảnh trống sau hậu viện, xung quanh là một vòng gác mái cao ba tầng, hiện tại là giờ Ngọ nhưng các cửa phòng ở mỗi tầng vẫn đóng im lìm.