Chương 22: Gây khó dễ

Editor: Nabiii

"Trà này quá nồng, pha bình khác." Tô thị đập mạnh tách trà xuống bàn, vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh.

Thương thế trên người Thanh Đại đã hoàn toàn bình phục, nàng phải quay lại làm việc, lập tức bước đến thay bình trà khác cho Tô thị.

Tô thị vẫn không hài lòng, nhìn Thanh Đại không khỏi khó chịu, chỉ trong thời điểm thỉnh an ngắn ngủi, Tô thị đã giày vò nàng gần một canh giờ. Một hồi sai nàng hầu hạ bưng trà rót nước, hồi sau đứng trước mặt nàng lập ra quy củ, tiếp theo lại nói muốn lấy hoa tươi trang trí nhã phòng, sai nàng ra hoa viên hái chút hoa Đinh Hương.

Vết thương của Thanh Đại mới lành, thân thể còn yếu ớt, bị Tô thị sai sử từ trên xuống dưới như vậy, mồ hôi trên người đã sớm thấm ướt y phục của nàng, hai chân đều run run lên.

Nhưng nàng nhẫn nhịn không nói một lời, bất luận Tô thị có đưa ra yêu cầu khó xử như nào, nàng cũng cố gắng thực hiện từng cái một.

Việc Tô thị gây khó dễ nàng đã đoán trước được, vừa đúng lúc Vệ Uyên nhận mệnh đến ngọn núi bên cạnh kinh thành tiêu diệt thổ phỉ không có mặt trong phủ, trong thời gian nàng dưỡng thương Vệ Uyên cũng không thèm đến phòng nàng dù chỉ một lần.

Mất đi sự sủng ái của hắn, nàng lại đắc tội với Tô thị, nàng có thể tưởng tượng cuộc sống của mình trong những ngày sắp tới.

"Thanh Đại cô nương, lão phu nhân gọi ngươi qua đó."

Tô thị tận hứng vui vẻ mà thả nàng ra ngoài, vừa ra khỏi viện, Thanh Đại liền gặp phải lão mama khuôn mặt tròn trĩnh, miệng khẽ cười, nàng nhận ra đó là Lâm mama hầu hạ bên cạnh Vệ lão phu nhân.

Thanh Đại không dám chậm trễ, theo Lâm mama bước vào viện của Vệ lão phu nhân.

Thanh Đại vốn là người trong viện của Vệ lão phu nhân, lại được Lâm mama dạy dỗ, bà liếc nhìn sườn mặt tú mỹ của thiếu nữ, nghĩ đến những lời vừa rồi nghe được trong viện của Vệ lão phu nhân, trong lòng không nhịn được, cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Thanh Đại cô nương, đợi lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng phải chịu đựng."

Trong lòng Thanh Đại lộp bộp tiếng vang, Vệ lão phu nhân tìm nàng quả nhiên không có chuyện gì tốt, nàng sửa sang lại y phục, chân thành cảm tạ ý tốt của Lâm mama, trong lòng trầm xuống.

Vệ lão phu nhân là chủ tử, nàng không muốn nhịn, cũng phải nhịn a.

Thanh Đại chỉ có thể hy vọng con đường đến Vạn Phúc viện sẽ dài hơn một chút, tốt nhất là không có điểm cuối.

Vạn Phúc viện đứng dưới ánh nắng chói chang, mái hiên rực sáng, khiến cánh cửa tối tăm của Vạn Phúc viện trông giống như con mãnh thú há miệng đầy máu.

Thanh Đại chấn tĩnh lại, bước chân nhẹ nhàng đi theo Lâm mama tiến vào nội viện.

Lâm mama dẫn nàng đi vòng qua sảnh chính đến cánh cửa phía đông, Thanh Đại liền nghe thấy giọng nói dịu dàng như chim vàng anh của Tiểu Lâm, và tiếng cười sảnh khoái của Vệ lão phu nhân.

"Lão phu nhân, Thanh Đại tới rồi." Lâm mama đứng yên ở cửa, cách rèm cửa nhẹ nhàng bẩm báo.

Trong phòng an tĩnh một lát, thật lâu sau Thanh Đại mới nghe được giọng nói thanh đạm của Vệ lão phu nhân: "Tiến vào."

Nàng khẽ nắm lấy tay áo, vững bước tiến vào, quy quy củ củ hướng tới hai người trong phòng cúi người xuống: "Thanh Đại thỉnh an lão phu nhân, Lâm di nương."

Vệ lão phu nhân tựa người vào ghế mỹ nhân, phía sau là Tiểu Lâm đang xoa bóp bả vai cho bà. Đôi môi như cánh hoa của Tiểu Lâm khẽ cong, nhìn cần cổ trắng nõn của thiếu nữ trước mặt, trong mắt đen láy không có một tia ý cười.

"Ừ." Thanh Đại duy trì tư thế cúi nửa người khoảng nửa khắc,Vệ lão phu nhân mới mở miệng kêu nàng đứng dậy, nhìn bắp chân có chút run rẩy của thiếu nữ, bà khẽ ho nhẹ một tiếng: "Nha đầu này, tuy rằng ta đã tặng ngươi cho Hầu Gia, ngươi cũng chỉ là đổi chỗ hầu hạ, tại sao không thấy ngươi từ chỗ Hầu Gia về thăm ta."

Đợi lão phu nhân nói xong lời này, trên trán Thanh Đại đã lấm tấm mồ hôi, rũ mắt xuống, thái độ không nịnh nọt không xa cách nói: "Nô tỳ sợ quấy rầy yên tĩnh của lão phu nhân, cho nên không dám tới đây."

"Nghe lời nói của ngươi này, nơi này của ta quá thanh tịnh, ta thích những tiểu cô nương tuổi trẻ xuân sắc." Vệ lão phu nhân đột ngột chuyển lời, "Ngay cả Hầu Gia cũng thích ngươi như vậy." Nói xong, trên mặt bà hiện đầy vẻ chán ghét.

Đối mặt với ánh mắt căm ghét của Vệ lão phu nhân, lông tơ trên người Thanh Đại dựng đứng, cả người liên tục rùng mình.

"Lão phu nhân là chán ghét đám bà tử chúng ta lão hóa nhìn không tốt." Lâm mama đứng bên cạnh Vệ lão phu nhân khẽ nói vào, bầu không khí đình trệ khẽ dịu đi một chút, vẻ mặt Vệ lão phu nhân cũng hoàn hoãn hơn.

"Thanh Đại, cô cô đây là nhớ thương ngươi, còn không kính cô cô chén trà?" Tiểu Lâm đột nhiên cười duyên, nhẹ nhàng dùng khăn tay che miệng, đôi mắt xong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Nàng không biết bọn họ đang nghĩ gì, chắc chắn không phải ý tốt, Thanh Đại im lặng rót ly trà nóng, nhìn những cánh trà nhấp nhô trên chén trà xanh, nàng bưng tách trà dâng lên cho Vệ lão phu nhân.

"Rầm____"

Nước trà nóng hổi rơi trên mu bàn tay mềm mại như ngọc của thiếu nữ, nháy mắt làm bỏng vùng da trắng nõn của thiếu.

"Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?! Ngay cả dâng trà cũng không làm được!"

Tách trà trạm khắc hoa sen rơi xuống tấm thảm nhung dày, phát ra âm thanh trầm vang, trong lòng khẽ vang một tiếng, lo lắng trong lòng nàng đã thành sự thật.

"Lão phu nhân thứ tội....Tay nô tỳ hơi run, không cầm chắc chén trà." Thanh Đại quỳ rạp xuống đất, âm thanh sợ hãi mà xin thứ tội, mu bàn tay truyền đến một cơn đau rát.

Âm thanh của Thanh Đại vang lên, trong phòng một mảnh trầm lặng yên tĩnh, yên lặng đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ trong l*иg ngực. Khóe mắt nàng nhìn hai đôi giày thêu quý giá tinh xảo, một đôi hoa văn màu nâu nhạt, một đôi màu hồng nhạt, trên mũi giày còn đính vào viên chân châu cỡ nhỏ.

Đôi giày thêu màu hồng nhẹ nhàng chạm đất, cùng lúc đó vang lên giọng nói có chút nham hiểm của Vệ lão phu nhân phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: "Ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, nếu Hầu Gia bị ngươi làm bỏng thì tính sao bây giờ?" Bà liếc nhìn thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt như đang nhìn một con kiến, gằn từng chữ một nói: "Hầu phủ chúng ta không cần thứ hạ nhân ngu xuẩn như ngươi." Giống như một tia sét từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu chia nàng thành hai nửa, Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhu tình của Tiểu Lâm.

Cặp mắt kia ôn như như trân châu, lại nhìn chằm chằm Thanh Đại khiến nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo giống như rắn hổ mang quấn thân, nàng bắt gặp ý cười vụt tắt trên môi Tiểu Lâm, tiếp theo nàng ta dịu dàng mở miệng: "Cô cô, như vậy có chút không thích hợp. Dù sao Thanh Đại cô nương cũng là nữ nhân mà Hầu Gia yêu thích, lại là ân nhân cứu mạng của Hầu Gia, nếu để Hầu Gia biết chuyện này, cô cô..."

Hai ngọn núi đè nặng trên đầu nàng lần lượt rời đi, Vệ lão phu nhân hận nhất là người khıêυ khí©h đến uy quyền của bà, chính lời nói của Tiểu Lâm khiến bà ta nghĩ đến việc đuổi Thanh Đại ra khỏi phủ.

Tuy rằng không thể tận mắt chứng kiến sự việc giữa Thúy Hồng và Lý Lượng nhưng trong phủ có rất nhiều tai mắt, đủ để bà ta dựng lên cảnh tiểu yêu tinh dụ dỗ nam chủ nhân hạ nhục nữ chủ nhân trước mặt mọi người.

Mặc dù Vệ lão phu nhân tranh đấu gay gắt với Tô thị nhiều năm, thập phần không thích Tô thị, nhưng chính lời nói của Tiểu Lâm khiến bà ta tỉnh ngộ. Nha đầu này chiếm phân lượng không nhỏ trong lòng nhi tử, lại là ân nhân cứu mạng của Vệ Uyên, nếu sau này lợi dụng ân sủng của hắn mà làm loạn...

Nghĩ đến tương lai nhi tử có thể đối nghịch với bà vì nha đầu ti tiện này, Vệ lão phu nhân liền đứng ngồi không yên, hận không thể làm Thanh Đại lập tức biến mất khỏi Hầu phủ. "Ta là mẫu thân của Hầu Gia! Là chủ nhân của Hầu phủ này, chẳng lẽ không thể xử lý hạ nhân vụng về này sao!" Vệ lão phu nhân dùng lòng bàn tay đập mạnh vào bàn trà bên cạnh, chỉ vào Thanh Đại bên dưới: "Đem nàng ta đuổi ra khỏi phủ."