Chương 2: Đếm ngược

Tiểu nha hoàn ngoài cửa đã bưng nước nóng tới, Thanh Đại tiếp nhận chậu nước nóng, cúi gằm mặt đi vào nội thất.

Hương vị ái muội từ tối qua vẫn còn lưu lại, chiếc giường xếp được che bằng tấm màn ga mềm mại màu đỏ nhạt, trên giường lờ mờ hiện ra có một bóng người đang nằm.

Nam nhân mặc trung y màu trắng đang ngồi bên mép giường, mái tóc đen xõa xõa nhưng không hề làm giảm đi khí thế uy vũ trên người hắn, trên khuôn mặt góc cạnh hiện rõ vẻ nghiêm nghị , đôi mắt như chim ưng thâm thúy uy nghiêm.

Thanh Đại đi tới trước mặt người đó, vắt khô chiếc khăn đưa cho hắn, nhân lúc hắn lau mặt, nàng đi vòng tới phía sau cẩn thận mà chải mái tóc mềm mại của hắn, tiếp theo là đem tóc buộc lên, đội lên một chiếc mũ ô sa đen nhánh.

Lúc này, thân ảnh sau màn giường khẽ động, giống như cố gắng chống đỡ thân thể khó chịu nâng eo lên, thanh âm mềm mại của nữ nhân truyền tới: "Hầu Gia, thϊếp thân tới hầu hạ người."

"Không cần." Tiếng nói nam nhân nhàn nhạt đứng dậy khỏi giường, ném chiếc khen đang cầm trong tay cho nha hoàn trước mặt.

Thanh Đại vội vàng bắt lấy nó rồi đặt sang một bên, xoay người đem bộ quan phục treo trên Long Môn lấy xuống, hầu hạ nam nhân nâng cánh tay mặc vào.

Nàng đã quen thuộc với những bước này vì phần lớn đều dựa vào bản năng chuyển động của cơ thể, nam nhân cách nàng rất gần, nàng dường như có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề của hắn trên đỉnh đầu nàng, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua l*иg ngực trần trụi bên ngoài trung y.

Không chờ hắn phản ứng, nàng đã "thụp" một tiếng quỳ rạp xuống đất, trán gác lên mu bàn tay, thanh âm run run: "Hầu Gia thứ tội."

Vệ Uyên nhìn tấm lưng gầy yếu đang không ngừng run rẩy của thiếu nữ, khẽ mím môi mỏng, nhưng hắn không biết bản thân thật hắn thật đáng sợ.

"Không có gì, đứng lên đi."

Thanh Đại cũng biết nàng dây dưa quá nhiều, hành vi cũng có chút quá phận, cho nên cố gắng trấn tĩnh lại.

Màn giường bị vén lên, Tô thị giọng nói mềm nhẹ: "Làm sao vậy?"

"Việc nhỏ, phu nhân tiếp tục nghỉ ngơi." tiếng nói Vệ Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ, trong lời nói chứa đựng ý tứ săn sóc làm Tô thị không khỏi cười khẽ.

"Đã đến giờ Mẹo, thϊếp thân cũng nên tỉnh dậy."

Đến khi Thanh Đại ra khỏi nội thất , y phục đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gió xuân vẫn còn se lạnh thổi qua hàng hiên, nàng khom vai bước nhanh tới thư phòng của Vệ Uyên ở phía trước.

Theo lý mà nói, nha hoàn thông phòng nên sống trong hậu viện của chủ mẫu, nhưng nàng đã được Vệ lão phu nhân đưa cho Vệ Uyên, đem chỗ ở của nàng sắp xếp trong thư phòng của Vệ Uyên.

Nàng đi đến gian bên cạnh thư phòng, sau khi bước vào phòng nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn sạch lau người rồi thay y phục. Sau đó nàng đi ra giếng lấy một chậu nước lạnh, múc nước rửa mặt, bởi vì vừa rồi nàng dậy muộn, ngay cả cơ hội tắm rửa cũng không có.

Nước trong thau đồng phản chiếu khuôn mặt trái xoan thanh tú của nàng, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, đuôi mắt có chút rũ xuống. Nàng lại nhìn xuống cơ thể mình, cơ thể tiểu nha đầu này gầy đến đáng thương, tay chân khẳng khiu, ngực và mông cũng không có chút da thịt nào, quả nhiên là nhỏ xinh đến yếu đuối mỏng manh.

"Thanh Đại, ngươi trở về rồi?"

Giọng nói lớn tiếng của Thúy Hồng từ ngoài cửa truyền tới, nàng đặt khăn lau mặt xuống, vừa mới đứng dậy, một cô gái có dung mạo kiềm diễm, dáng người quyến rũ với cái mông cong cong đã mở cửa bước vào trong phòng.

Thanh Đại cau mày, không nói gì, liếc nhìn thị nữ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng, bưng một tách trà lên cho nàng.

"Thúy Hồng tỷ tỷ tìm ta làm gì?"

Thúy Hồng nhấp một ngụm trà, vị đắng chát khiến nàng thè lưỡi, đặt chén sứ lên bàn lẩm bẩm: "Mùi vị tệ như vậy, cảm tạ ngươi tiếp đãi."

Thanh Đại không để ý tới nàng, tự mình cầm lấy thau đồng, đem nước bên trong đổ ra ngoài.

Thúy Hồng một bên liếc mắt nàng, trực tiếp hỏi: "Này, đêm qua là ngươi trực đêm cho Hầu gia và phu nhân phải không, như thế nào?"

"Cái gì mà thế nào?" Thanh Đại đi đổ nước trở về, đem thau đồng đặt ở trên giá, làm bộ nghe không hiểu.

"Là Hầu Gia, người bạc đãi ngươi sao...." Nói đến đây, Thúy Hồng dù có thẳng thắn đến đâu cũng đỏ bừng mặt, nhìn nàng không chớp mắt.

Tuy rằng nàng đã sớm biết Thúy Hồng đến gặp nàng là để thăm dò tin tức, nhưng nàng ta quá thẳng thắn, thật không hổ danh là Thúy Hồng, không biết nàng ta làm thế nào sống sót trong hậu trạch này tới giờ.

"Không có." Thanh Đại rũ mắt xuống lạnh lùng mà trả lời.

Thúy Hồng phát chán, hừ một tiếng, trợn mắt: "Vậy tối qua Hầu Gia gọi nước bao nhiêu lần?"

Thanh Đại ngẩng đầu liếc nàng một cái: "Việc của chủ tử không phải là việc mà hạ nhân chúng ta có thể bàn."

Thúy Hồng chạm vào cái đinh, tức giận nói: "Ngươi và ta cùng giống nhau, khi hai ta còn hầu hạ lão phu nhân còn có thời gian cơm ngon rượu say không hết sung sướиɠ, nhưng từ khi tới hậu hà Hầu Gia thậm chí cả một chén trà ngon cũng không có, không nói nữa, ta cảm thấy ngươi không đủ thông minh, sớm muộn gì cũng bị Hầu Gia ghét bỏ." Nói xong, nàng chớp chớp mắt chờ Thanh Đại kinh hoảng thất thố mà tìm biện pháp giải quyết, không ngờ Thanh Đại dường như không nghe thấy lời nàng ta nói, chỉ lo thu thập xiêm y mà nàng vừa thay.

Không nghĩ tới trong lòng Thanh Đại không để tâm, ghét bỏ, ghét bỏ sớm một chút, tốt nhất là hiện tại ghét bỏ luôn đi.

Chỉ sau bốn ngày, cơ thể của nàng liền ngã xuống.

Thanh Đại nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, hai má ửng hồng khác thường, chăn nệm trên giường gần như bị mồ hôi của nàng tẩm ướt. Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu, tay run run với tới ấm trà trên bàn, nhưng ngay cả chút sức lực cũng không có, cánh tay run lên, ấm trà liền lăn xuống đất, nước trà cũng văng đầy đất.

Nàng nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, thân thể phảng phất như không phải của mình, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Nàng bắt đầu bị cảm từ ba ngày trước, ngắn ngủn mấy ngày liền chuyển biến xấu đến nỗi không thể xuống giường, bệnh tật này cũng ập tới quá nhanh... Một tia sáng lóe lên trong tâm trí mơ hồ hỗn loạn của nàng, nàng đột nhiên mở mắt ra, ngón tay run run click vào hệ thống mà nàng đã bỏ xó từ lâu.

Giao diện hệ thống vẫn giống như trước, thay đổi duy nhất chính là hàng chữ nhỏ ở góc dưới bên trái: "Số ngày còn lại: 0,4."

Còn mang số lẻ!

Thanh Đại tự cười nhạo bản thân còn có tâm trí phàn nàn, nàng gian nan xoay người, trong đầu đang không ngừng tập trung suy nghĩ. Chẳng lẽ "số ngày còn lại" là ám chỉ những ngày nàng còn sống? Chờ con số đó quay về bằng 0 thì nàng sẽ chết sao?

Cơ thể của nàng ở hiện đại đã bị ô tô đâm chết, bây giờ nhất định là bộ dáng tiều tụy, nói không chừng đã sớm thành nắm tro tàn, chết ở thế giới này cũng không thể quay về...

Nhưng nếu không muốn chết, nàng phải làm nhiệm vụ với Vệ Uyên...

Số ngày còn lại trên giao diện bỗng nhiên nhảy vọt xuống 0,3, nàng cảm thấy ý thức của mình càng mơ hồ. Không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng thấy trước mặt là một mảnh hoa bỉ ngạn đỏ rực, bên kia bờ là gương mặt của ông bà mờ mờ ảo ảo.