Chương 11

"Ngươi làm sao vậy?" Chu Nhan Tuệ không hiểu kinh sợ hỏi, thình lình nhìn xuống chân của hắn vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại có một mũi tên cắm ở bên cạnh đó, chỉ thiếu một chút nữa thôi là chân của hắn bị xuyên qua. " Có ai không?"

Nàng hô to một tiếng làm kinh động đến đám người xung quanh, mọi người đứng ở khá xa nhưng cũng vội vàng chạy lại.

"Trời ạ! Hiển Minh, ngươi làm sao vậy? Có bị thương hay không?" Sắc mặt Lý quý phi đại biến, hầu như không thể tin được nói: "Quá lớn mật, ở nơi này mà còn hành thích công khai như vậy?"

Cao Vân Nguyệt tương đối trấn định, trầm giọng nói: "Lý quý phi đừng để suy nghĩ trong lòng rối loạn, Lý công tử cũng không phải quan viên triều đình quan trọng, cũng không có chuyện hắn sẽ kế thừa ngôi vị, ai sẽ hành thích hắn chứ? Trừ khi hắn gây thù chuốc oán ở bên ngoài. Nơi này là nơi thi đấu, nói không chừng mũi tên này là của người nào đó vô tình bị trượt cung mà bắn đến đây."

"Mũi tên bị lạc?" lý quý phi nhe răng cười: "Mau cho người đi tra ký hiệu trên mũi tên bị lạc kia, không phải mũi tên của mỗi người đều khắc tên của mình hay sao? ta muốn tra rõ ràng đến cùng mũi tên này là của ai bắn."

Một tên lính tiến lên đem mũi tên rút ra, nhưng mũi tên lại cắm thật sâu xuống đất, hắn rút cả buổi mà mũi tên cũng không nhúc nhích. Cuối cùng không có biện pháp khác nên đành phải đem mũi tên cắt đôi. Bởi vì màu sắc cực kì gần, hơn nữa mọi người đều đang tập trung vào Lý Hiển Minh nên không ai phát hiện trên đầu mũi tên có gắt gao cắm vào một cái gì đó màu xanh đậm.

Mọi người ba chân bốn cẳng đem Lý Hiển Minh nâng đến xe ngựa bên cạnh nghỉ ngơi.

Chu Nhan Tuệ nhìn lướt qua đoạn mũi tên còn lại rồi một mình đi thẳng về phía trước, cách nàng ở phía xa xa khoảng hơn 10 trượng Cao Vân Tịch miễn cưỡng tựa vào một thân cây cười mị hoặc nhìn phía xa đang loạn thành một đoàn, nghe được tiếng bước chân đến gần nàng mới mở miệng; "Bọn ngốc này không biết còn phải đấu bao lâu mới phân ra thắng bại."

"Mũi tên vừa rồi là ngươi bắn, phải không?" Chu Nhan Tuệ hỏi, nàng không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Cao Vân Tịch ưu nhã duỗi cái lưng : "Ta không biết ngươi đang nói gì."

"Không phải ta không rõ." Chu Nhan Tuệ trầm tĩnh nói ra chứng cứ: "Ta biết đó là mũi tên của ngươi, chỉ có mũi tên của ngươi mới cột tia vũ màu đen ở đuôi tên."

"Ngươi đối với chuyện của ta còn rõ hơn cả Mãn Thanh nha." Cao Vân Tịch nhíu nhíu mày,đối với lời chất vấn kia từ chối cho ý kiến.

"Vì cái gì?" Chu Nhan Tuệ vẫn tiếp tục truy hỏi : "Hắn làm gì chọc tới ngươi sao?"

"Ta chỉ là vừa chứng kiến một vật xinh đẹp, có con chim sơn ca bay đến trên đỉnh đầu hắn nên ta bắn thôi, không ngờ lại bị lệch a.."Cao Vân Tịch không đếm xỉa trả lời, hiển nhiên thừa nhận nghi vấn của Chu Nhan Tuệ.

Chu Nhan Tuệ không tin: "Nói dối, ngươi thân chinh bách chiến, khoảng cách xa vẫn có thể bách phát bách trúng. khoảng cách gần như vậy mà ngươi có khả năng bắn lệch? Hơn nữa, vừa rồi ta cũng không thấy con chim nào bay qua chỗ chúng ta đứng."

"Thời điểm đó trong mắt của ngươi chỉ có một người, làm sao biết được xung quanh có thứ gì." Cao Vân tịch cười lạnh: "Ngươi đang ở đây lo lắng cho tên nhát như chuột kia? các ngươi bất quá là mới quen biết a! Như vậy được cho là có giao tình?"

"Ngươi hận ta, chỉ cần nhắm vào ta là được rồi, cần gì phải liên lụy đến người vô tội?" thanh âm của Chu Nhan Tuệ có vài phần tức giận.

Ánh mắt Cao Vân Tịch run sợ,nàng dùng âm thanh chỉ đủ cho Chu Nhan Tuệ nghe được, ghé sát vào tai nàng nói: " Không sai, ta hận ngươi tận xương tủy! Ta chính là muốn trả thù, không chỉ có ngươi mà cả những người xung quanh ngươi ta cũng không bỏ qua! Nếu ngươi muốn cứu bọn họ thì cách xa bọn họ một chút, đừng để phiền toái của ngươi ảnh hưởng đến người khác."

Chu Nhan Tuệ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cao Vân Tịch: "Vì sao? sáu năm trước ta đã như chết qua một lần, vì sao ngươi vẫn hận ta như vậy?"

Cao Vân Tịch cười lạnh, cười đến vô tình: " Ngươi nói sai rồi, sáu năm trước người bị ngươi hại chết một lần hẳn là ta mới đúng, không phải ngươi." Ánh mắt nàng như dao găm có thể xé tan thân xác và đâm thẳng vào đáy lòng của Chu Nhan Tuệ.

Chu Nhan Tuệ gục đầu xuống, âm thầm xiết chặt khăn lụa trong tay: "Thật sự....hận ta đến như vậy?"

"Suốt một đời." giọng nói lạnh lùng cất lên.

--------------------------------------------------------------

Đại quân săn bắn đã quay trở về toàn bộ, sau khi kiểm kê thì Tiểu vương gia Sở Nam của Trấn nam vương phủ đã được hạng nhất.

Hoàng đế gật đầu đứng lên rồi đi xuống khỏi đài: " Đúng là anh hùng xuất thiếu niên a! Nhớ năm đó, phụ thân ngươi viễn chinh Tây Cương, Lúc bình định phản loạn bất quá cũng chỉ mới 23, trận chiến ấy oanh động cả nước. Mà nay ngươi vẫn chưa tới 16 đã có thân thủ tốt như vậy, thật sự là làm ta vui mừng."

Sở Nam kiêu ngạo mà hất đầu: "Cha ta thường nói, hài tử Sở gia là người sẽ giúp Hoàng đế giành lại giang sơn nên chúng ta nhất định phải tập võ."

"không còn nghi ngờ, người về vị trí thứ nhất ngày hôm nay chính là Tiểu vương gia rồi." Hoàng đế vẫy tay: "Người đâu, đem phần thưởng ta đã chuẩn bị đến."

Phần thưởng là một cây roi ngựa lấy ngọc thạch xanh biếc khảm nên."Cây roi ngựa này là dùng da tốt nhất làm nên, cả nước chỉ có một cây này, hôm nay nó sẽ thành của ngươi." Đưa tay tiếp nhận, Sở Nam vui mừng quỳ gối tạ long ân.

"Đa tạ Hoàng thượng."

Nhưng vào lúc này một âm thanh lười biếng kia lại cất lên: "Phụ hoàng nên tuyên bố chiếu thư, gả Nhan Tuệ công chúa rồi a."

Hoàng đế lúng túng quay đầu lại trừng Cao Vân Tịch: "Chuyện này có liên quan đến ngươi sao?"

Ngồi ở chỗ ngồi của mình, Cao Vân Tịch cười nghiêng ngả: " Nhi thần là đang nhắc nhở phụ hoàng không nên quên việc trọng đại , đối với Tiểu vương gia mà nói, chỉ với một cái roi ngựa là không đủ thỏa mãn a."

Hoàng đế đột nhiên tái mặt: "Tiểu vương gia năm nay mới chỉ có 15 tuổi,còn chưa đến tuổi để đón dâu. Mà Tuệ nhi đã 16 rồi, tuổi tác không thích hợp lắm."

"Phụ hoàng thay đổi như vậy không sợ làm tổn thương tâm tư của các thần tử hay sao?" nàng tựa hồ có một chút chủ ý muốn chọc giận hoàng đế, Cao Vân Tịch nói câu nào đều không cho hắn bậc thang để có cơ hội leo xuống.

"Nhị muội, ngươi nói ít một chút đi." Cao Vân Dực ở phía sau kéo nàng một cái.

Cao Vân Tịch cười nhún vai: "Ta chỉ đùa thôi mà, các ngươi sao lại khẩn trương như vậy? được rồi được rồi, ta cũng không muốn để phụ hoàng khó xử chỉ là ta lo các thần tử sẽ có chỗ không vừa lòng với phụ hoàng. Huống chi, Tiểu vương gia tuy rằng trẻ tuổi nhưng cùng Nhan Tuệ công chúa cũng chỉ kém một tuổi mà thôi. Nữ tử hơn 1 tuổi kết hôn ta thấy cũng không ít, nếu dùng lý do như vậy để không gả công chúa thì liệu có đủ phục chúng hay không?"

"Ngươi muốn thế nào?" Hoàng đế đè nén tức giận.

"Nhan Tuệ dù sao cũng là muội muội của ta nên đương nhiên ta cũng muốn muội ấy sẽ được gả cho một người tốt. Theo ý ta, không bằng để ta cùng Tiểu vương gia tỷ thí một trận, nếu như Tiểu vương gia thắng ta thì điều đó minh chứng hắn đã đủ trưởng thành, phụ hoàng không nên dùng lý do tuổi tác để cản trở hôn sự. Còn nếu Tiểu vương gia không thể thắng, ta đây sao có thể yên tâm giao muội muội cho một phò mã như vậy đây?"