Chương 10

"Năm nay săn bắn không giống với những năm qua."

Đối mặt với một đám đông con cháu hoàng gia cùng với con cái của mình, hoàng đế lộ ra vẻ hưng phấn dị thường, hắn nhìn một lượt rồi quay sang nhìn Chu Nhan Tuệ bên cạnh, đối với nàng vươn tay: " Tuệ nhi, đến đây với phụ hoàng."

Chu Nhan Tuệ thướt tha đứng dậy,im ắng đứng ở bên tay phải của hắn.

"Mọi người đều biết Tuệ nhi mặc dù không phải ta thân sinh nhưng lại là nữ nhi ta thương yêu nhất,ta đối xử với nàng tuyệt đối không thua kém các hoàng tử và công chúa. Hôm nay nàng đã đến tuổi xuất giá, cũng có nhiều cha mẹ các ngươi nói với ta là muốn lấy Tuệ nhi làm thê tử cho hài tử nhà mình, ta suy đi nghĩ lại liền quyết định dùng buổi săn bắn hôm nay làm khảo nghiệm, ai có thể đạt được vị trí thứ nhất liền có thể cưới được Nhan Tuệ công chúa."

Bên dưới đài liền nổi lên một trận xì xào bàn tán, rất nhiều người khó nén khỏi hưng phấn.

Hoàng đế đưa mắt sang nhìn Cao Vân Tịch, " cho nên, nữ nhi của ta sẽ không tham gia trận đấu này, Dực nhi, dẫn theo đệ đệ cùng các muội muội tới phía trước uống trà xem trận đấu đi."

Cao Vân Dực cúi đầu, xoay người đối với các huynh đệ tỷ muội nói: " Xem ra trong chúng ta có người thất vọng rồi a."

Mọi người nghe vậy ánh mắt đều nhìn về phía của Cao Vân Tịch, nhưng nàng lại giống như không nghe thấy vậy. Nàng chỉ lười biếng đứng một bên nhìn thẳng lên trời.

"Tuệ nhi, ngươi ngồi ở chỗ này đi." Hoàng đế rời khỏi bảo tọa hưng phấn bừng bừng đi đến gõ cái chiêng, âm thanh vừa vang lên trận đấu liền bắt đầu.

Khắp bốn phía đều là tiếng ngựa hí vang,bụi mù bay lên hầu như có thể làm người phía trước bị che khuất đi, âm thanh huyên náo này lại càng làm thêm hưng phấn nhưng cũng làm cho một vài người càng thêm trầm mặc.

Chu Nhan Tuệ không nói một lời làm Cao Vân Nguyệt không nhịn được tiến lên tiếp cận hỏi: "Sao vậy? không vui sao? Những con cháu quý tộc này không thuận mắt sao?"

"Ngũ tỷ đừng đùa cợt ta nữa." Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, trong lúc vô tình lại đối mặt với một ánh mắt ở dưới đài, toàn thân bỗng nhiên bị cứng lại.

"Nhan Tuệ công chúa đang sợ sao?"ngữ điệu thản nhiên như khıêυ khí©h bay bổng mà tới, " Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, phụ hoàng không phải già mà hồ đồ đâu, lời hắn vừa nói rõ ràng là chừa cho ngươi đường lui. Ha ha, ai có thể đoạt được vị trí thứ nhất ? ai có thể cưới được Nhan Tuệ công chúa? Đám ngốc kia lại tranh giành đến ngươi chết ta sống, hắn còn chưa làm được phò mã thì đã bị người ta chế giễu."

"Nhị tỷ, ngươi có thể không châm chọc khıêυ khí©h được hay không?" Cao Vân Nguyệt lập tức lên tiếng bênh vực, " có phải ngươi không thể chiếm được vị trí thứ nhất nên trong lòng thấy khó chịu?"

Cao Vân Tịch nhịn không được cười ra tiếng, bộ dạng không quan tâm: " ta sẽ quan tâm cái thứ danh hiệu vị trí nhất này sao? Ở biên quan ta gϊếŧ không ít địch nhân, chém thủ cấp không ít tướng lĩnh. Cái danh hiệu nho nhỏ này sao ta phải để vào mắt."

"Nhị tỷ, một trận đấu náo nhiệt thế này sao ngươi lại có thể nói những thứ bám mùi như vậy?" Cao Vân nguyệt lấy tay che mũi : "Nhan Tuệ , chúng ta đi thôi, không nên ngồi ở bên này, chúng ta qua bên hồ đi dạo."

Nhan Tuệ bị kéo dậy rời đi nhưng nàng cảm thấy cặp mắt lợi hại như đao kia vẫn luôn nhìn theo chằm chằm.

"Ngũ công chúa, muốn dẫn Nhan Tuệ đi đâu a?" Lý quý phi hướng các nàng vẫy vẫy tay : " Đến, đến bên này ta giới thiệu một người."

Cao Vân Nguyệt khẽ nói với Chu Nhan Tuệ: " Ngươi cũng nên cẩn thận, nghe nói Lý quý phi có ý muốn cho chất tử của nàng làm phò mã của ngươi, ngươi xem người bên cạnh nàng kia, chắc là chất tử rồi."

Chu Nhan Tuệ giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một thanh niên đứng bên cạnh Lý quý phi, nhìn dung mạo cũng trắng nõn thanh tú, dáng điệu cũng được xem nhà ưu nhã. Vừa nhìn liền có thể nhận ra là công tử thế gia.

"Nhan Tuệ, đây là chất tử Hiển Minh. Hiển Minh không phải ngươi luôn muốn gặp Nhan Tuệ công chúa danh tiếng đã lâu hay sao?"

Lý Hiển Minh đi lên trước một bước, khom người thi lễ: " Nghe qua đại danh công chúa, hôm nay may mắn gặp mặt đúng là thỏa nguyện mong ước bấy lâu nay của Hiển Minh rồi."

"Công tử khách khí." Chu Nhan Tuệ gật đầu hoàn lễ.

Lý quý phi nóng lòng tán dương các ưu điểm của chất tử: " Lý gia chúng ta trời sinh hài tử không ưa thích chém gϊếŧ, Vân Minh cùng Hiển Minh giống nhau đều chỉ thích đọc sách. Hết lần này tới lần khác Hoàng thượng lại muốn luận võ để chọn phò mã, ta nghĩ Hiển Minh cũng không có cơ hội nữa rồi."

Chu Nhan Tuệ nhàn nhạt cười nhưng cũng không nói gì tiếp, nàng nhìn thấy ngũ tỷ đang len lén bĩu môi liền biết rõ bởi vì mẫu thân nàng mà Lý quý phi tranh thủ tình cảm, từ trước đến nay luôn âm thầm phê bình vì vậy nàng đang nghĩ làm thế nào mới có thể cởi bỏ cục diện bế tắc như vậy.

Nhưng Lý Hiển Minh lại mở miệng trước: " Công chúa, nghe nói người không những tinh thông thêu thùa mà còn tinh thông đủ loại, có vài quyển sách Hiển Minh muốn được công chúa thỉnh giáo."

"Ta cưa hẳn đã đọc qua những sách mà công tử nói kia." Nghe ra đối phương là đang muốn cùng nàng nói chuyện riêng, nhưng mà ở nơi này thì có nơi nào có thể để cho bọn hắn nói chuyện riêng tư chứ?

Lý quý phi lại mừng rỡ tác hợp. " bên hồ nghe nói là một chỗ đẹp, Hiển Minh, các ngươi qua bên đó nói chuyện đi, phải chăm sóc tốt cho công chúa nha."

Chu Nhan Tuệ bất đắc dĩ đành phải quay sang nói với người đứng bên cạnh không nói một lời nãy giờ một câu: "Ngũ tỷ, ngươi đi trước một chút."

Cao Vân Nguyệt muốn ngăn cản nhưng lại không tiện mở lời,đành phải đưa mắt nháy một cái như nhắc nhở nàng phải cẩn thận.

Bên hồ so với nơi huyên náo phía xa xa đúng là yên lặng hơn nhiều, Chu Nhan Tuệ đứng ở bờ hồ, nàng nhìn cái bóng mình hiện lên trên mặt nước, đột nhiên cảm giác có một chút chóng mặt.

Lần đến gần hồ nước cuối cùng vẫn là sáu năm trước, từ đó về sau nàng liền không còn đi tới gần hồ nước hay bất kì ao nước nào, cũng vì vậy mà trong nội tâm vẫn còn một chút sợ hãi.

Chu Nhan Tuệ nhịn không được lui về sau một bước, lại bị Lý Hiển Minh đứng phía sau kịp thời đỡ lấy: " Công chúa cẩn thận."

"Đa tạ." Nàng không để lại dấu vết mà đem thân thể mình tách ra khỏi hắn.

"Công chúa đối với chuyện còn bé có lẽ vẫn còn ám ảnh ít nhiều a.." hắn mở ra chủ đề trước.

"Nếu không có sự việc ngày bé thì sao có cái để còn nhớ đến ngày hôm nay đây."

Mỗi lần đến sinh thần của Nhan Tuệ, trời liền sẽ mưa rất to. Mưa thỏa thích một trận vào đồng ruộng, đến năm sau liền thu hoạch bội thu.

Hoàng đế xem Nhan Tuệ là một điềm lành nên cũng vì nguyên nhân này mà hết mực yêu thương nàng.

Nhưng những lời đồn này đối với Chu Nhan Tuệ mà nói cũng chỉ giống như nghe người khác giảng giải về một câu chuyện của người khác, nàng không hề có một chút hứng thú hay để tâm.cho nên Lý Hiển Minh ở trước mặt nàng nhắc đến chuyện này nàng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải muốn hỏi về sách sao? là sách nào?"

Đυ.ng phải chuyện chột dạ hắn liền lúng ta lúng túng cười nói sang chuyện khác: " Hôm trước ở Văn Uyên Các ta tìm được một cuốn sách cổ, tên sách là...." Lời nói chưa dứt bỗng nhiên "Aa" một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.