Ở tuổi hai mươi bốn, tôi vẫn độc thân từ trong bụng mẹ.
Các anh chị trong công ty quá ngứa mắt và nói sẽ giới thiệu tôi với ai đó.
Vốn dĩ tôi định từ chối nhưng chị ấy chỉ tay và liệt kê những ưu điểm của người kia với tôi:
“Dưới ba mươi, có xe có nhà, công việc ổn định, thu nhập khá”.
"Điều quan trọng nhất là cậu ấy đẹp trai."
Vì từ đẹp trai này nên tôi đã đồng ý gặp anh ấy tại quán cà phê ở tầng dưới của công ty.
Trên thực tế, tôi không tin điều đó chút nào.
Rốt cuộc làm sao một anh chàng trẻ tuổi, giàu có và đẹp trai lại phải đi xem mắt?
Tuy nhiên, khi bóng dáng mảnh khảnh và thanh cao đó đẩy cánh cửa kính bước qua hành lang đến đứng trước mặt tôi, tôi suýt chút nữa đã làm đổ ly nước cam trên tay.
"Thầy Lục?"
Với con ngươi đen nhánh và làn da trắng tự nhiên, khuôn mặt lạnh lùng kết hợp với cái nhìn lơ đễnh của Lục Nghiêm khiến cho người ta có cảm giác khó gần.
Hôm nay trời nóng, anh mặc áo sơ mi mỏng màu trắng với cúc trên cùng được cài nghiêm chỉnh.
Chỉ có ở cổ tay áo lộ ra một cái xương cổ tay nhô ra, trên đó có một nốt ruồi nhỏ bỗng nhiên làm tăng lên vài phần quyến rũ.
Khách quan mà nói thì anh ấy quả thực rất bảnh bao.
Tuy nhiên, thù mới hận cũ lại hiện lên trong đầu, tôi chỉ nắm chặt chiếc ly trong tay, nói với giọng điệu kỳ quái: “Ồ, đây không phải là thầy Lục sao? Thầy đã ba mươi rồi mà sao vẫn chưa có người yêu?"
Lục Nghiêm chống tay lên bàn, nhìn mặt tôi một lúc, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Đương nhiên là vì tôi đang đợi em.”
「……」
Điều đó tất nhiên là không có khả năng.
Tôi chỉ hơi sốc, không ngờ rằng với điều kiện của Lục Nghiêm mà vẫn phải đi xem mắt.
Lục Nghiêm là giảng viên đại học của tôi.
Khi tôi học năm hai, anh ấy dạy chúng tôi đại số tuyến tính và trở thành kẻ thù của tôi.
Vì hôm đó là sinh nhật của tôi nên tôi và bạn cùng phòng đã uống rượu cả đêm ở quán karaoke, hôm sau say khướt chạy đến lớp, Lục Nghiêm nói rằng điểm chuyên cần của chúng tôi sẽ bị trừ.
"Chúng em không cố ý. Nhà trường đã đổi lịch học đột xuất."
Tôi đứng trước bục, ngẩng đầu lên và giằng co với Lục Nghiêm.
Lúc đó tôi vừa nhuộm tóc màu đỏ rực và mặc một chiếc váy rất lòe loẹt, cả người hiện ra hai chữ to “khó chơi”.
“Em tổ chức sự kiện này. Cho dù có phải trừ điểm chuyên cần thì cũng chỉ có thể trừ một mình em thôi."
Lục Nghiêm cụp mắt xuống thờ ơ nhìn tôi một lát rồi đột nhiên hơi mỉm cười: "Được."
Và trong bài thi cuối kỳ, anh ấy thực sự đã cho tôi 59 điểm.