Chương 5: Xé rách mặt

Edit: Tui là Hủ

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Sau khi chú ý đến sự thay đổi của tập đoàn nhà họ Tần, Tần Mục mới thật sự nhận ra có rất nhiều điểm không đúng trước đây.

Người có chỗ đứng chủ yếu là người của ông Tần, sàng lọc từng tầng từng lớp sàng lọc đề bạt lên từ từ, hiệu ứng luộc ếch trong nước ấm, vậy mà đến tận bây giờ cậu mới nhận ra.

Ông Tần nhắn một tin bảo cậu quay lại nhà cũ, nói là muốn người một nhà ăn bữa cơm với nhau.

Có thể phương pháp đưa cơm trước đấy không hiệu quả nên ông Tần tự mình ra trận.

Nhìn tin nhắn trên điện thoại, Tần Mục cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Cậu quay về cũng tốt thôi.

Đẩy đống tài liệu trên bàn sang một bên, cậu không có tâm trạng đọc chúng chút nào, cậu vuốt ve cái bụng không chút thay đổi của mình.

Ai có thể nghĩ rằng ở đây đang có một sinh mệnh nhỏ?

Tần Mục đã khám sức khỏe tổng quát để đảm bảo rằng không có vi rút gì trong cơ thể, cậu muốn cho đứa bé một cuộc sống tuyệt vời.

Sau khi nghe tin của cậu, Hứa Phi và Bặc Địch rủ cậu hôm nay ra ngoài nói chuyện, Tô Liệt vẫn đang đi công tác ở nước ngoài không về được.

Tần Mục đẩy hết công việc lên ngày mai, nói là hôm nay phải về nhà cũ tiếp hai người đó.

Thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên Tần Mục rời khỏi công ty mà chưa xử lý xong hết tài liệu.

Cơ mà dù sao thì những việc cậu chưa xử lý đều có người khác xử lý giúp.

Trong ngôi nhà cũ, quản gia đang dọn các món ăn lên.

Ông Tần đang ngồi trên sô pha, Tần Niệm đang quỳ xuống đấm chân cho ông, hai người vừa cười vừa nói chuyện khiến Tần Mục như người ngoài vậy.

Ý thức được cậu đã về nhà, Tần Niệm vội vã từ dưới đất đứng lên, nói nhỏ:

"Anh hai, anh đã về rồi."

Tần Mục gật đầu:

"Ừ."

Ông Tần cau mày bất mãn:

"Tần Mục, thằng bé Tiểu Niệm này rất hâm mộ con, ngày nào cũng nói những điều tốt đẹp về con trước mặt ông lão này, sao con có thể đối xử lạnh nhạt với em như vậy?"

Tần Mục nhận lấy chén trà quản gia đưa tới, thổi nhẹ một hơi:

"Cha, con mới gặp nó ba lần."

Nghe được ẩn ý của cậu, ánh mắt Tần Niệm vô tội nhìn ông Tần.

Ông Tần ho khan một tiếng:

"Những chuyện này không cần nói nữa, chúng ta là một gia đình, đừng nói những lời khách sáo như vậy. Tần Mục, em trai con vừa mới về, nó cũng tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, đang cần tìm việc làm, nếu không thì con giúp em sắp xếp một chút đi."

Tần Mục hỏi:

"Đến công ty, cùng một chuyên ngành đã học à?"

Cha Tần vỗ ngực đảm bảo:

"Đương nhiên, Tiểu Niệm cũng học quản lý tài chính."

"Cha, không phải cha nói là tình cờ tìm thấy nó sao? Sao có thể biết rõ cuộc đời của nó như vậy?"

Tần Niệm lặng lẽ giật ống tay áo của ông Tần, ông Tần vỗ về nhìn cậu nói:

"Em trai con đã trở về lâu như vậy, đã đến lúc tổ chức một buổi yến tiệc cho nó, con giúp đỡ thu xếp một cái đi."

Tần Mục cụp mắt xuống nhìn lá trà trôi nổi trong chén nước:

"Con rất bận."

"Bận đến mấy có quan trọng hơn em trai con không?"

"Cha, con thật sự rất bận, chuyện này cha tự thu xếp đi."

Ông Tần nghi ngờ nhìn cậu:

"Con có ý kiến gì không?"

Tần Mục lắc đầu:

"Cha cũng đã thừa nhận, ý kiến của con không còn quan trọng nữa."

Truyện HD

Cậu đặt chén trà xuống, thật ra vừa rồi cậu chỉ ngửi hương thơm mà thôi, hình như mang thai không uống trà được, cho nên kiêng ăn một chút vẫn tốt hơn.

"Cha, chức vị của nó thì để nó làm trợ lý tổng cho con cũng được, con định đề bạt trợ lý trước đó làm phó tổng giám đốc."

Vị trí trợ lý tổng này đã vượt xa mong đợi của ông Tần:

"Được! Không thành vấn đề, trợ lý trước đó đã đồng hành với con nhiều năm như vậy, có thể đề bạt lên, vậy sau này con phải chăm sóc thật tốt cho em trai con đấy."

Tần Mục đổi chủ đề: "Con đói bụng rồi, có thể cơm ăn chưa?"

Tần Niệm gật đầu lia lịa:

"Dạ, đã làm xong hết rồi."

Ông Tần vui mừng vì đã giúp đỡ con trai có được vị trí cao như vậy, trợ lý tổng có quyền lực rất lớn, còn có thể va chạm với nhiều người, thật sự là một vị trí tốt.

Đêm nay ai cũng đều vui vẻ, không còn cảm thấy ngột ngạt như khi ở cùng nhau trước đây.

Sau khi Tần Mục ăn xong, cậu liền lấy cớ đi làm về quá mệt, cần đi ngủ sớm để lên tầng.

Ông Tần và Tần Niệm ngồi xem TV trong phòng khách, cũng không biết họ nhìn thấy cái gì mà lúc hai người nói chuyện còn vừa nói vừa cười.

Quản gia đi từ phía sau họ lại gần Tần Mục, thấp giọng nói:

"Cậu chủ, ông chủ vẫn rất yêu thương cậu."

Tần Mục không chút dấu vết liếc mắt nhìn bác quản gia, bác Quan vẫn luôn một mực ở bên ông Tần rồi mới ở bên cậu hai mươi lăm năm.

Không biết bác ấy có biết những chuyện bẩn thỉu của ông Tần hay không.

"Con biết rồi, bác Quan, con lên nghỉ ngơi đây."

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Căn nhà này quá ngột ngạt, Tần Mục nghĩ, đây có thể là đêm cuối cùng của cậu ở nhà cũ.

Dù có là ông Tần hay Tần Niệm làm trợ lý trưởng đi nữa thì họ cũng sẽ đẩy nhanh tốc độ của mình, dù sao họ cũng không còn nhiều thời gian.

Ngày hôm sau, Tần Niệm chính thức nhậm chức trợ lý của Tần Mục.

Vẻ mặt của Tần Niệm rất hài lòng, nói gần nói xa thì y vẫn là con cái nhà họ Tần, là em trai của Tần Mục nên rất nhiều người sẽ phải nể mặt y, không những thế còn có nhiều người xem chừng y hơn.

Làm việc gì cũng phải đối xử với mọi người một cách tinh tế, người trước người sau ai cũng đeo hai cái mặt nạ.

Tần Mục cũng không thể không thừa nhận kỹ năng giao tiếp của y rất mạnh.

Sau khi để lại ấn tượng về sự tồn tại của mình trong mắt người khác, Tần Niệm lại ngoan ngoãn trở lại đi theo Tần Mục.

Y vốn tưởng rằng Tần Mục sẽ gây khó dễ, sẽ nhằm vào mình nhưng Tần Mục không có, đối mặt với y như một cấp dưới thực thụ.

Ngày đầu tiên nhậm chức, Tần Niệm vẫn hơi không quen tay, may mà Tần Mục không trách y, lại có người khác giúp đỡ nên y cũng nhanh chóng thích nghi.

Đương nhiên, mọi việc trong công ty đều truyền đến tai ông Tần, ông rất hài lòng với sự thức thời của Tần Mục và năng lực của Tần Niệm.

Cứ như vậy một tháng buồn tẻ trôi qua, Tần Niệm đã hoàn toàn hòa nhập vào tập đoàn nhà họ Tần, một mình y cũng có thể xử lý rất nhiều việc.

Lúc này, trong công ty cũng nảy sinh một số chấn động bất thường.

Mà nguồn gốc của những chấn động này đều có mối liên hệ chặt chẽ với Tần Mục.

"Xin chào, cho hỏi anh có phải là Tần Mục không? Anh đang bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc trốn thuế của tập đoàn, mời anh đi theo chúng tôi hợp tác điều tra."

Vài nhân viên cảnh sát xông vào phòng làm việc, anh cảnh sát đứng đầu móc thẻ chứng nhận thân phận của mình nói với Tần Mục.

Có rất nhiều người bên ngoài đang nghe ngóng chuyện gì xảy ra, xung quanh cửa cũng có một số giám đốc vây quanh, còn Tần Niệm thì luống ca luống cuống nhìn cậu, tỏ ra bản thân cực kỳ vô tội.

Tần Mục khoát tay:

"Quan hệ thuế vụ phải điều tra nhân viên tài chính và giám đốc tài chính đúng không? Tôi là tổng giám đốc, tôi không có nhiều thời gian như vậy để làm giả sổ sách được."

Cảnh sát nói tiếp:

"Đúng vậy, chúng tôi đã tạm giam nhân viên tài chính và giám đốc tài chính của tập đoàn, nhưng anh là ông chủ của họ, cũng là người hưởng lợi trực tiếp, chúng tôi cần anh hỗ trợ điều tra."

Tần Mục liếc mắt nhìn qua eo anh ta:

"Đây cũng đâu phải cách điều tra."

Cậu bình tĩnh đứng lên nói:

"Nếu là hỗ trợ điều tra, tôi chắc chắn sẽ hợp tác, nhưng các anh lại làm cho công nhân viên trong tập đoàn của tôi không yên lòng."

Nhìn thấy Tần Mục bị cảnh sát bao vây rời đi, quả nhiên nhân viên trong tập đoàn đều bị phân tâm, làm sao mà yên ổn làm việc được.

Cùng ngày, nhân viên tài chính và giám đốc tài chính liên tiếp thú nhận rằng Tần Mục đã xúi giục họ làm giả sổ sách, bọn họ là đồng phạm.

Trong phòng thẩm vấn, viên cảnh sát hỏi:

"Anh còn gì muốn nói nữa không?"

Lúc này, sắc mặt Tần Mục vẫn bình tĩnh:

"Tôi muốn hỏi một chút, sao các anh phát hiện ra sổ sách bị làm giả, thông qua con đường nào phát hiện, khi nào thì sổ sách bắt đầu bị làm giả."

"Thứ nhất, có người ẩn danh báo cáo, thứ hai, làm giả sổ sách cần rất nhiều thời gian."

Vậy mà Tần Mục còn nhếch môi:

"Có lẽ là các anh còn chưa biết, sổ sách chỗ tôi mới là sổ sách thật, sổ sách ở phòng tài chính đều là bản sao chép, mỗi tháng tôi đều thu lại sổ sách thật để kiểm tra và đối chiếu một lần."

Chuyện này ngay cả ông Tần cũng không biết, mà nhân viên và giám đốc tài chính đều mới nhậm chức tháng này, nhân viên và giám đốc tài chính cũ đều bị bọn họ chen vào nên từ chức rồi.

Cảnh sát nhìn nhau:

"Sao anh có thể chắc chắn rằng bản của mình mới là bản thật?"

"Các anh lấy ra so sánh một chút không phải được rồi sao?"

Viên cảnh sát nói nhỏ cái gì đó vào điện thoại, Tần Mục ngồi ở trong phòng thẩm vấn, không nôn nóng chút nào.

Ông Tần thật sự đã già rồi, còn dám dùng cách này để đối phó với cậu.

"Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, tôi còn muốn nhắc nhở một chuyện, đó là tôi có máy giám sát trong phòng tài chính và phòng làm việc của tôi, nếu có ai giở trò thì các anh hãy kiểm tra thêm máy giám sát đi."

Phòng tài vụ bọn họ chắc chắn không ai dám giở trò nhưng không ai biết rằng Tần Mục cũng lắp máy giám sát trong phòng làm việc của mình, cái máy giám sát này đặc biệt vô hình, căn bản không ai có thể phát hiện được.

Có được manh mối của cậu, cảnh sát nhanh chóng phủ định kết luận trước đó của bọn họ.

Bởi vì những gì Tần Mục nói không hề sai, sổ sách thật và sổ sách làm giả có sự khác biệt, hơn nữa sau khi đối chiếu, sai sót trong sổ sách chỉ mới bắt đầu vào tháng trước.

Nói cách khác có nghĩa là có rất nhiều điểm đáng ngờ trên người nhân viên và giám đốc tài chính.

Tần Mục được tiễn ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhìn nắng chói chang trên đỉnh đầu, cậu tưởng tượng liệu những người đó có làm vỡ vài chén trà nếu biết tin hay không.

Hứa Phi đã đợi cậu ở bên ngoài đồn cảnh sát:

"Thằng nhóc Mục Tử này, cậu làm cái gì vậy, luật sư hàng đầu mà tôi gọi đã trên đường đến đây rồi."

Tần Mục ngồi lên xe:

"Em trai cùng cha tôi làm thôi, cậu chở tôi về nhà cũ, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ."

Trái tim Hứa Phi lệch một nhịp:

"Cậu định xé rách mặt?"

"Đã xé rách rồi."

Tần Mục nói:

"Với lại tôi cũng phải tìm cơ hội ra ngoài, nếu không bụng của tôi sớm muộn gì cũng không che giấu được."

"Bọn họ muốn chiếm đoạt tài sản của tôi, tôi sẽ không để bọn họ sống tốt như vậy, muốn có được tập đoàn nhà họ Tần thì để lại cho bọn họ một tập đoàn nhà họ Tần đã bị lột da đi."

Hứa Phi là con trai duy nhất trong nhà, xưa nay chưa bao giờ chạm trán mấy chuyện này, hắn biết Tần Mục đã nắm chắc trong lòng nên cũng không nói nhiều.

Quay về nhà cũ, ông Tần còn đang cười nói gì đó với Tần Niệm, quản gia thì đứng thẳng ở một bên bưng món ăn.

"Cậu chủ?"

Quản gia hình như hơi ngạc nhiên sửng sốt.

Ông Tần, Tần Niệm quay đầu lại, ánh mắt hai người nhanh chóng xẹt qua sự khϊếp sợ.

"Tần Mục, không phải con bị bắt sao?"

"Cha, cha biết con bị bắt hình như khá vui vẻ."

Tần Mục ngồi trên sô pha, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt cha Tần cứng đờ trong giây lát:

"Ha ha, không phải đâu."

Tần Niệm vội vã nói:

"Đương nhiên, cha buồn đến nỗi cơm cũng không muốn ăn, vừa rồi cha còn đang suy nghĩ cách cứu anh ra đấy."

Tần Mục mỉm cười:

"Tôi không cần cứu nhưng trợ lý của tôi thì cần cứu đấy."

Ông Tần trừng to mắt:

"Con đang nói cái gì vậy!"

Tần Mục thong thả kể lại chuyện vừa rồi ở đồn cảnh sát:

"Cha, con biết cha đang nghĩ gì, con cũng không muốn tiếp tục làm tổng giám đốc công ty nhà họ Tần, con có thể cho nhưng con có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

-o0o-

Buồn ghê, chương này anh công không xuất hiện QAQ

Mình thấy có nhiều bạn bình luận là pass c6 nhập hoài ko đc á, các bạn xem kĩ lại c4 dùm mình nha và đọc thật kĩ gợi ý pass c6 nữa, mình xin cảm ơn ạ ~