* Tên chương do Phượng Chiếu Ngọc đặt, không phải của tác giả.
Edit: Tui là Hủ
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Trong sảnh lớn kim bích huy hoàng (*), đám đông bắt đầu ồ ạt, các khách mời đều mặc âu phục cao cấp và sang trọng, bên cạnh mỗi người đều dắt theo một mỹ nhân cao gầy.
(*) nguy nga lộng lẫy
Đây rõ ràng là nơi gặp gỡ của những nhân vật có tiếng.
Mà trong căn phòng tầng trên là những vệt đèn lờ mờ, ánh vàng nơi ngọn đèn tỏa ra đầy dịu nhẹ và ấm áp, men theo đó mà chiếu rọi lên chiếc sofa đỏ, đối diện sofa là một phòng hát rất lớn.
Trên ghế sofa có bốn người đàn ông, trong đó có ba người bên tay đều đi kèm với một đến hai cô nàng xinh đẹp diện đồ hầu gái.
Một người đàn ông trong số đó duỗi hai tay tựa lưng vào sofa, cô nàng xinh đẹp bên cạnh vừa đúng lúc đút cho anh ta một quả anh đào.
"Tôi nói ông chủ Tần này, đây cũng chẳng phải văn phòng của cậu, đâu cần phải mặt lạnh như vậy? Nhìn kìa, làm bảo bối nhỏ của tôi sợ rồi. ”
Người đàn ông một tay miết gương mặt người đẹp, lời nói nhẹ nhàng chọc cho người đẹp bật cười.
Một người đàn ông khác uống một ngụm rượu: "Quên đi, Hứa Phi, Tần Mục chính là người như vậy, cậu đã nhìn thấy hơn hai mươi năm rồi, sao hôm nay lại không quen? ”
Hứa Phi vẻ mặt không đứng đắn nâng cằm người đẹp bên cạnh: "Tôi là sốt ruột thay cậu ấy, đã gần ba mươi tuổi còn là ma pháp sư, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị đại danh đỉnh đỉnh (*) nói ra ai tin chứ? ”
(*) tiếng tăm lẫy lừng
25 tuổi còn rất trẻ nhưng bị anh ta cưỡng bức nói thành gần 30 tuổi.
Tần Mục bị họ trêu chọc nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như kiểu người họ nói không phải cậu.
Khuôn mặt điển trai, khí thế lạnh lùng, chiều cao một mét tám, gia thế khiến người người kiêu ngạo, tài sản nhiều vô kể, có nói là thiên chi kiêu tử (*) cũng không ngoa.
(*) Đứa con cưng của ông trời.
Đồ cậu mặc trên người chẳng còn là loại âu phục đen thẳng thớm như khi ở công ty mà đã được thay ra và thế nó là những bộ âu phục do bậc thầy may thủ công tỉ mỉ làm ra, chỉ riêng giá một cái cúc áo đã lên tới hàng chục nghìn dân dân tệ, càng đừng nói đến chi phí của cả bộ này, nếu so với thu nhập của gia đình trung cấp cũng phải vài năm.
“Mấy cậu rốt cuộc gọi tôi tới để làm gì?” Tần Mục có chút không vui.
Ba người ở đây đều là bạn thời thơ ấu của cậu, gia tộc của họ đều là những người đứng hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau, từ khi còn nhỏ mấy người họ đã lớn lên cùng nhau.
Tình cảm cũng không tệ, nhưng Tần Mục không thích bị người khác gọi gấp đến trước khi tan làm.
Hứa Phi là người khởi xướng buổi tiệc rượu này, anh ta biết rõ tính cách của Tần Mục, vội vàng thu tay từ trên mặt người đẹp về: "Thật xin lỗi, ông chủ Tần, chúng ta cũng đã lâu rồi không tụ tập, Tô Liệt thật vất vả mới trở về một chuyến, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ nó. ”
Gia đình Hứa Phi là làm về ăn uống, Tô Liệt vẫn luôn không nói gì, gia đình hắn là xuất thân từ quân đội, bản thân hắn cũng vẫn luôn rèn luyện ở trong quân doanh, cho nên hiếm khi ra ngoài một lần, càng đừng nói đến việc có thời gian tụ tập.
Người đàn ông vừa mới khuyên Hứa Phi tên là Bặc Địch, tên nghệ danh là Khởi Văn Nghệ, hắn là người trong giới giải trí, ảnh đế cộng thêm lượng fan đông đảo hàng đầu.
Mà Tần Mục làm bất động sản, chuỗi thế giới, giá trị lại càng không thể đoán trước được, mỗi phút thu được trên dưới trăm triệu nhân dân tệ.
Nghe được lời giải thích này, sắc mặt Tần Mục mới dần trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hứa Phi nhân cơ hội rót một ly rượu đưa cho cậu: "Được rồi được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau tiếp đón sẽ báo trước với cậu một tiếng được không? Để thay lời xin lỗi, tôi phạt ba ly rượu trước. ”
Nói xong anh ta liền ngửa đầu uống ba ly, đầy ba ly, Hứa Phi uống một hơi cạn sạch, tùy ý để tay người đẹp bên cạnh sờ loạn trên người anh ta.
Tần Mục cũng uống một ly rượu.
Tô Liệt không nói chuyện nhiều, bản thân hắn cũng không phải là một người nói nhiều, là nhân vật chính của buổi tụ tập này, hắn cũng chỉ là uống vài ly rượu mà thôi.
Hứa Phi đều một mình nói chuyện trong toàn bộ hành trình, anh ta lúc nói tràn đầy hứng khởi, nói rất nhiều chuyện nghe kì lạ, giữa lúc đó Bặc Định có nói thêm vài câu phụ họa.
Buổi tụ họp này không lâu lắm, bởi vì Tô Liệt là nhân vật chính nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng tạm biệt rời đi, hắn nói là có nhiệm vụ.
Mọi người tỏ vẻ thấu hiểu, mặt cũng đã thấy rồi, từng người lại đều có việc riêng liền tách ra.
Hứa Phi đơn giản chính là bị người đẹp bên cạnh khıêυ khí©h quá mức, vội vàng lôi kéo người đẹp đi đến phòng tổng thống của khách sạn.
Bặc Địch không dễ lộ diện, lấy thân phận hiện tại của hắn, rất dễ bị người vây kín: "Mục Tử, tôi đi về từ tầng hầm, xe của cậu đậu ở đâu? ”
Tần Mục cầm lấy áo khoác âu phục của mình, lộ ra cơ bụng săn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng của cậu. Vừa rồi có chút nóng, cậu không lưỡng lự cởϊ áσ ra: "Xe tôi để ở bên ngoài, cậu không cần để ý tới tôi, tôi sẽ không tiễn cậu. ”
Bặc Địch cũng không hỏi nhiều, vội vàng rời đi.
Tần Mục đi ra khỏi phòng riêng, lắc lắc đầu, hiện tại cậu luôn cảm thấy trong người rất nóng, có thể là trong phòng quá nóng, nhiệt trên người cậu không tan đi, ngược lại càng ngày càng mạnh.
Lần này cuối cùng cậu cũng nhận ra mình không phải do trong phòng nóng, mà là bị chuốc thuốc rồi.
Trong phòng chỉ có mấy người như vậy, ai đã chuốc thuốc cậu?
Ban đầu, Tần Mục còn có thể giữ lý trí cơ bản, theo trí nhớ đi vòng qua sảnh lớn bên ngoài, đi được vài bước, liền đi không nổi.
Quá nóng.
Áo khoác âu phục trên người cậu bị nắm chặt trong tay, lúc nào cũng nhắc nhở cậu, đây là ở bên ngoài, ở khách sạn.
Cúc trên cùng của áo sơ mi trắng trên người cậu cũng đã được cởi ra hai cúc để tản bớt nhiệt.
Trên gương mặt lạnh lùng cũng nổi lên hai mảng ửng đỏ, ngửa đầu lên trên, cậu tham lam hít thở cảm giác mát mẻ của điều hòa trên đỉnh đầu thẩm thấu xuống.
Nhưng nó vẫn còn lâu mới đủ, nhiệt trong cơ thể cậu rất bá đạo, cứ lần lượt đánh vào lý trí của Tần Mục, cậu đang gần như sắp sụp đổ.
Từ xa truyền đến một ít động tĩnh, Tần Mục sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, hoảng hốt chạy về phía thang máy bên cạnh.
Sau đó cậu đυ.ng phải một người, là một người đàn ông, trên người của người đàn ông đó có một mùi hương làm cậu thoải mái, rất thoải mái...
Người đàn ông này rất cao, Tần Mục cũng đã cao một mét tám, mà người đàn ông này lại cao hơn cậu một cái đầu.
Tần Mục mê man ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một ít bọt nước, mơ hồ phản chiếu gương mặt của người đàn ông.
Rất đẹp trai...
Người đàn ông bất ngờ nên không kịp đề phòng bị một người đυ.ng vào trong ngực mình, vốn muốn đẩy ra, kết quả người trong ngực vừa ngẩng đầu, anh cái gì cũng không nói nên lời.
"Ông chủ, tôi sẽ đưa cậu ta đi..."
"Không, không cần." Người đàn ông ngắt lời: "Tất cả các cậu đi xuống đi."
"Nhưng mà..." Cấp dưới còn đang muốn nói cái gì, đã bị một cấp dưới khác kéo đi xuống.
Tần Mục không kịp phản ứng đã bị người đàn ông kéo vào thang máy bên cạnh, bên trong rất lớn và rất trống trải, trang trí cũng rất xa hoa, thang máy này hình như cậu chưa từng thấy qua?
Truyện HD
Trong hơi thở nghiêng ngả lảo đảo đều là mùi hương trên người của người đàn ông, Tần Mục cẩn thận ngửi một chút, sau đó lại cau mày đẩy ra.
Nhưng mà sức lực của cậu bị chuốc thuốc cũng như mèo con, từ chối mấy lần đều như vô hình.
Người đàn ông cẩn thận ôm lấy vòng eo rắn chắc của cậu: " Cậu làm sao vậy? ”
Tần Mục lắc lắc đầu, trên người có vẻ như là càng nóng lên.
"Đi lên, đi vào phòng, không cần ở chỗ này."
Sắp không có cách nào chống đỡ được, cơ thể cậu dùng sức dán lên người của người đàn ông, người đàn ông hình như cũng mặc âu phục, lạnh lạnh mát mát, cực kỳ thoải mái.
Người đàn ông này có phải là vịt không? Tại sao lại ở đây?
Trên khuôn mặt đã ửng đỏ của Tần Mục, ánh mắt mê man vô tội, từng đợt sóng nhiệt đã đem lý trí của cậu thiêu đốt gần như không còn.
"Ô... Nóng... Khó chịu..."
Hứa Phi nói không sai, một ma pháp sư hơn hai mươi năm, đột nhiên tình yêu bỗng dâng trào, căn bản không phải dựa vào lý trí là có thể đè xuống.
Người đàn ông phát hiện ra điều gì đó không ổn, nắm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: " Cậu đã bị chuốc thuốc sao. Ai đã làm chuyện đó! ”
Tần Mục mờ mịt lắc đầu, hiện tại cậu căn bản cái gì cũng không biết, trong đầu ngoại trừ nóng chính là muốn tìm thứ có thể giải nhiệt trong người.
Cơ thể không tự chủ được lại dán chặt vào người đàn ông, người đàn ông nào chịu được bị cọ xát loạn như vậy, nghiêm mặt lại, đến khi thang máy lên tới tầng cao nhất.
Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Anh ôm lấy cơ thể Tần Mục, đồng thời cơ thể còn gắt gao ngăn cản Tần Mục cởi cúc áo ra, vì sợ bị người khác nhìn thấy.
Tuy rằng tầng này đều là lãnh địa của anh, cũng không có ai có lá gan lớn đến mức đi lên đây, thế nhưng người đàn ông chính là không muốn để cho người trong ngực lộ ra một chút da thịt nào để người khác nhìn thấy, kể cả theo dõi cũng không được.
Người đàn ông mang theo Tần Mục đi đến một phòng rất lớn, một tay đóng cửa lại, cánh tay chống lên cửa, dùng sức đặt Tần Mục lên cánh cửa.
"Cậu là ai?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông khiến cơ thể Tần Mục đột nhiên run lên, cậu há miệng, ngẩng đầu lên: "Tôi nóng quá..."
Cánh môi hồng hào khép mở trước mắt người đàn ông, người trong ngực hết lần này tới lần khác vẫn còn đang vô thức trêu chọc anh.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nhuốm đầy du͙© vọиɠ, giống như một tờ giấy trắng đột nhiên bị những vết mực nở rộ lên trên đóa hồng mai.
"Nói cho tôi biết, cậu là ai?" Người đàn ông thấp giọng dụ dỗ, cánh tay cũng ôm sau lưng Tần Mục, vuốt lên vuốt xuống, âu phục đã sớm không biết ở đâu, áo sơ mi trên người cũng bị nhăn nhúm.
"Đây là lần đầu tiên sao? Ai bảo cậu đến đây? ”
Tần Mục có nhiệt tình không được giải tỏa, nhưng người đàn ông trước mắt vẫn luôn trêu chọc cậu, Tần Mục trong nháy mắt cảm thấy có chút tủi thân.
“Không cần anh!”
Nói xong liền dùng tay chân đẩy người đàn ông ra, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị người đàn ông vòng tay qua eo ôm một phen, ở bên tai cậu dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, là tôi sai rồi, tôi đi lấy cho anh chút nước tắm. ”
Tần Mục nghe được giọng nói từ tính truyền đến bên tai, chân mềm nhũn, suýt chút nữa hai chân khuỵu xuống đất.
Cũng may được người đàn ông nhanh tay lẹ mắt nhấc lên: "Ngoan. ”
Tần Mục cảm giác được người đàn ông này sắp rời khỏi mình, nhất thời không muốn nữa, nắm lấy cánh tay người đàn ông.
"Đừng đi, đừng đi..."
Người đàn ông kiên nhẫn cúi xuống: " Cậu bị chuốc thuốc rồi, tôi sẽ cho cậu ít nước lạnh, cậu thả tôi ra, được chứ? ”
Tần Mục lắc đầu, nhưng cậu cũng không biết vì sao mình lại lắc đầu, cậu nhìn đôi môi khép lại trước mắt, lải nhải không ngừng, phiền chết đi được, vì thế cậu theo bản năng, ấn lên.
Rất tốt, hiệu quả này không tệ, người này khi nãy ầm ĩ như ruồi, rốt cuộc cũng im lặng.
Người đàn ông cả người cứng ngắc, đại não lập tức bị vẩn đυ.c, anh đưa tay từ chối: "Cậu đừng như vậy, cậu hiện tại không tỉnh táo..."
Cả người anh đều căng thẳng, thứ dưới thân lại càng bị trêu chọc đến muốn nổ tung. Nhưng anh lại không thể không làm quân tử.
Hiện tại đây là lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm, làm như vậy là không tốt.
Tần Mục bất mãn nhíu mày: "Không được sao? ”
Cậu lắc đầu lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên: "Tránh ra đi... Tôi sẽ ra ngoài. ”
“Không được!” Người đàn ông tức giận, một lần nữa bắt Tần Mục trở về.
Anh ôm Tần Mục lại, lòng bàn chân giẫm lên cánh hoa hồng trong bình vừa bị anh không cẩn thận làm rơi.
Không có người đàn ông nào có thể nói không.
Tần Mục còn chưa kịp phản ứng, dưới thân đã đổi một chỗ khác, mà người đàn ông mà cậu vừa nói không được, đang leo lên.
Người đàn ông thô lỗ kéo cà vạt của mình vài lần, hơi thở hơi thở dốc, ánh mắt như đại bàng.
"Đây là cậu tự nguyện, từ nay về sau, cậu chính là của tôi."
Tần Mục không nghe rõ anh nói cái gì, cũng không muốn nghe, đưa tay kéo cổ người đàn ông xuống, lẩm bẩm: "Anh thật phiền phức..."
Ánh mắt người đàn ông thay đổi, dần trở nên hung ác, nhìn chằm chằm con mồi mềm mại dưới thân mình, nhe răng nanh sắc bén...