Chương 2: Em trai

Edit: Tui là Hủ

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Lúc Tần Mục tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là căn phòng đẹp đẽ lộng lẫy của khách sạn, bên cạnh cậu có một người đàn ông đang ngủ.

Cậu không có chút ấn tượng nào về người đàn ông này, gương mặt thâm thúy tuấn mỹ, dáng người rất đẹp, lực cánh tay đáng kinh ngạc, vừa nhắm mắt lại đã có một luồng hơi thở mạnh mẽ ập đến trước mặt mà anh không biết.

Trong đầu Tần Mục hiện ra những chuyện ngày hôm qua, sau khi cậu tụ tập đi về thì phát hiện có gì đó không ổn, nhưng lúc ấy đầu óc đã mơ hồ. Sau đó cậu đυ.ng phải người đàn ông này, dùng hết lý trí tỉnh táo cuối cùng để đối phương đưa cậu lên tầng.

Khách sạn này cũng không phải là một khách sạn chính quy, ngoài các bữa tiệc thì có một hệ thống quan hệ xã hội tầng lớp vàng lớn và khổng lồ ẩn đằng sau đó.

Đã từng có người dẫn cậu đi vào đây, có thể người này là người làm việc bên trong đó. Ngày hôm qua hình như cậu mơ hồ nghe được đối phương khuyên can mình.

Trong lòng Tần Mục khẽ thở dài một tiếng, đẩy cánh tay người đàn ông ra, người đàn ông ngủ rất say, cậu cố gắng di chuyển thân dưới của mình ra một chút.

"Ưʍ..." Đau quá, cả thân từ trên xuống dưới giống như bị chiếc xe tải lớn đi qua nghiền nát, đặc biệt là hai chân của cậu, quả thực chính là không có bất kỳ cảm giác nào nữa.

Người đàn ông này cũng quá lợi hại rồi.

Tần Mục cắn răng đi xuống từ trên giường, cậu cũng không đi vào nhà vệ sinh mà tùy tiện lấy quần áo của người đàn ông lau dấu vết trên người mình, cố hết sức mặc quần áo vào, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra.

Suy nghĩ một chút, lại lấy giấy bút đặt ở trên tủ đầu giường viết mấy chữ, thừa dịp không có nhiều người đi lại cậu trở về xe của mình.

Tần Mục cố gắng giả bộ như mình cũng không có chuyện gì, chỉ là chân đi vẫn có chút khập khiễng.

Người phục vụ tiến lên: "Thưa ngài, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?"

Tần Mục lắc đầu, đưa cho nhân viên phục vụ mấy tờ tiền boa: "Không cần, tôi chỉ là không cẩn thận bị ngã mà thôi, phiền anh đỡ tôi lên xe là được rồi".

Nhân viên phục vụ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi, hắn không nghĩ tới đây lại là một người giàu có.

Khi Tần Mục ngồi lên xe, phía sau vẫn rất không thoải mái, cậu cũng không đi vào nhà vệ sinh để rửa sạch sẽ, nên thứ đó vẫn còn ở bên trong.

Tần Mục nhíu mày, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự đau đớn.

Rốt cuộc là ai cả gan dám hạ thuốc cậu?

Đang nghĩ thì điện thoại di động của cậu reo lên.

Người gọi là Hứa Phi.

【Mục Tử! Cậu không sao chứ? Hôm qua tôi có dẫn theo một người phụ nữ kia mà cô ta dám hạ thuốc tôi, kết quả thì ly của tôi không biết làm thế nào để cho cậu uống nhầm, tôi nhất định sẽ làm cho cô ta đẹp mặt! Sức khỏe của cậu không sao chứ?】

Tần Mục rũ mắt: "Không sao đâu, hôm qua tôi về ngâm nước lạnh cả đêm, lần sau nhớ cẩn thận".

Cậu hoàn toàn tin tưởng Hứa Phi, dù sao cũng là anh em nhiều năm cùng nhau lớn lên , hơn nữa sự tức giận trong giọng nói của Hứa Phi cũng không phải là giả.

Hứa Phi sau khi xác nhận cậu không có làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.

【Đúng rồi, nói trước với cậu một tiếng, ông già nhà cậu mấy ngày trước hình như tìm được một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dẫn anh ta đi xét nghiệm ADN.】

"Tôi biết rồi".

Tần Mục cúp điện thoại, từ trong album di động lấy ra một tấm ảnh.

Trên ảnh có ba người, một người phụ nữ dịu dàng hiền thục khoác tay người đàn ông thân hình tuấn tú, trong tay nắm lấy một bé trai nhỏ lạnh như băng.

Đây là ảnh chụp một nhà ba người họ, mẹ cậu khi năm cậu bảy tuổi bị tai nạn xe hơi mà qua đời, trước khi qua đời là một nhà ba người họ vô cùng hạnh phúc, có thể nói là gia đình hạnh phúc kiểu mẫu.

Nhưng sau khi mẹ của cậu qua đời, cha cậu vùi đầu vào công việc, làm công ty càng lúc càng lớn mạnh, mấy năm trước cậu vào công ty học tập, năm nay cha mới hoàn toàn trao quyền cho cậu.

Tần Mục chân đạp ga, gầm một tiếng rời đi.

Hướng cậu đi đến không phải là nhà cũ, mà là biệt thự do cậu mua.

Đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là chạy vào nhà vệ sinh tắm nước nóng.

Hơi nước nóng hổi bốc lên bay trong không trung, Tần Mục thở dài một hơi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu liền đi ngủ với cơ thể đau nhức này.

Trong khi cậu đang ngủ thì người đàn ông trong khách sạn cũng đã thức dậy.

Trên tay người đàn ông thậm chí cả trên cổ cũng đều có vết thương, anh quan sát xung quanh một chút, giống như một sư tử đầu đàn hùng tráng đang dò xét lãnh địa của mình.

Người đâu?

Truyện HD

Cuối cùng anh nhìn về phía quần áo trên mặt đất, quần áo của anh bị bẩn không chịu nổi, quần áo còn lại thì đã bị mặc đi.

"A..." Người đàn ông gãi đầu cười thú vị, rồi gọi điện thoại cho cấp dưới.

Đặt điện thoại sang một bên, phát hiện ra tấm thẻ được bỏ lại, còn có cả một tờ giấy, đoan đoan chính chính viết: 【Xin lỗi vì đã quấy rầy anh đi làm, đây là thù lao.】

Ánh mắt của người đàn ông không rõ ý nghĩa, trong giọng nói có một chút tàn nhẫn: "Dám đem tôi coi..."

Anh đứng dậy, cấp dưới đã mang quần áo mới đặt ở cửa, người đàn ông mặc quần áo xong, nhìn thoáng qua căn phòng bị trở nên lộn xộn như vậy, chán ghét mà quay đầu rời đi.

Nhưng trước khi đi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhét chiếc thẻ mỏng manh kia vào trong túi.

Cấp dưới đứng ở cửa, cung kính hỏi: "Boss, có muốn chúng tôi điều tra một chút không?”

Người đàn ông xua tay, nhớ lại cảm giác sung sướиɠ của đêm hôm qua: "Không cần, cùng lắm thì chỉ là một thứ để giải thuốc mà thôi".

Cấp dưới cúi đầu: "Vâng".

Cửa phòng đóng lại hoàn toàn.

Một số chiếc xe phiên bản giới hạn sang trọng lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

......

Lúc Tần Mục tỉnh giấc cũng là lúc bụng cậu kêu lên ùng ục, không thể không đứng dậy để đi ăn.

Nhưng trong căn biệt thự chỉ có một mình cậu do cậu không thích người xa lạ ra vào chỗ của mình cho nên Tần Mục xoay người, gọi điện đặt đồ ăn mang đến.

Đồ ăn mang đến khoảng chừng phải mất nửa giờ mới có thể đến nơi, Tần Mục cảm giác được sau khi ngủ một giấc, cảm giác đau trên người đã tiêu tan không ít, nhưng phía sau của cậu vẫn rất đau.

Cậu tìm kiếm trên mạng và thấy rằng cậu cần phải đi mua thuốc chống viêm và những thứ tương tự vậy.

Nhưng cậu lại không ra ngoài được, cũng không muốn đi ra ngoài nên đành phải gọi cho người giao hàng mang cho cậu một cái.

Người giao hàng đã suy sụp sau khi nhận được thông tin.

Những người giao hàng là nghề nghiệp lăn lộn bên ngoài, khách đặt gì là phải giao liền cái đó nhưng Tần Mục bảo hắn để đồ ở trước cửa là có thể đi rồi.

Người giao hàng vẻ mặt lạ lùng nhìn biệt thự cao cấp này, cảm thán sở thích của người giàu có mà hắn không hiểu được.

Sau khi nhìn thấy người giao hàng rời đi, Tần Mục mới chậm rãi đi lấy thức ăn nhanh, thức ăn nhanh chỉ là nước canh thanh đạm, cậu uống một chút rồi tự mình bôi thuốc.

Có thể tưởng tượng được, gần đây cơ thể cậu cần phải tĩnh dưỡng (*), không thể đi làm.

(*) nghỉ ngơi và dưỡng sức

Cậu gọi điện thoại cho trợ lý, nói là mình sẽ nghỉ ngơi hai ngày trước, khi nào có việc quan trọng thì có thể họp online và các trợ lý khác có thể tự xử lý.

Vừa muốn nghỉ ngơi cậu liền nghỉ ngơi hai ngày.

Cơ thể không thay đổi lắm, Tần Mục mới một lần nữa đến công ty làm việc.

Trợ lý đem tài liệu hai ngày này đưa cho cậu, nói với cậu chuyện hai ngày nay của công ty.

Tần Mục gật đầu, ý bảo đã hiểu rõ.

"Tổng giám đốc, người đứng đầu gia tộc Đức Lai Ý của nước M gần đây có đến thành phố S, bọn họ báo là sẽ tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh, gửi thiệp mời cho ngài, không biết ngài có tham gia hay không".

"Đức Lai Ý? Đó là quân đội bán ngược ở nước ngoài. Gia tộc Hỏa?” Tần Mục nắm chặt tay.

"Đúng vậy".

"Thiệp mời đặt ở đây đi, tôi sẽ đi".

Gia tộc này và công ty của cậu thân quá sợ liên lụy, đi qua nói chuyện một hồi là tốt rồi.

Trợ lý cung kính đưa thiệp mời cho cậu rồi sau đó đi ra ngoài.

Tần Mục lập tức tựa lưng vào lưng ghế, vừa rồi vẫn luôn đứng cái tư thế ngay ngắn, đυ.ng đến vết thương, đau muốn chết.

Nhưng cậu cũng chỉ buông lỏng một lát, rất nhanh dấn thân vào công việc khổng lồ.

Cứ như vậy bình thản mà đầy đủ qua hai tháng, cha Tần đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu.

【Tần Mục, hôm nay về nhà cũ một chuyến, ta muốn giới thiệu cho con quen một người.】

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Tần Mục nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại di động, đột nhiên nhớ tới chuyện Hứa Phi nói với cậu lúc trước.

Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đó sao?

Lập tức Tần Mục lắc đầu, làm sao có thể được? Cha và mẹ tình cảm sâu đậm, làm sao có thể xuất hiện một đứa con ngoài giá thú hơn hai mươi tuổi, quả thực quá vớ vẩn.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Tần Mục tan ca, lái xe chạy về nhà cũ.

Lúc này bóng đêm đã buông xuống, nhà cũ đèn đuốc sáng trưng, quản gia ở cửa nghênh đón cậu.

Tần Mục khó có được vẻ mặt dịu dàng một chút: "Bác quản gia".

Quản gia hòa ái nhận lấy quần áo trong tay cậu, trên mặt mang theo một tia sầu lo.

"Thiếu gia, ngài chờ một lát. Hãy bình tĩnh".

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tần Mục hỏi.

Quản gia lại lắc đầu, dừng ở cửa, thấp giọng nói: "Lão gia ở sảnh lớn chờ ngài".

Ánh mắt Tần Mục trầm tĩnh lại, đây tuyệt đối là phát sinh đại sự, nếu không bác quản gia làm việc ở nhà cũ cả đời sẽ không vượt quá khuôn phép nói với cậu câu kia.

Tần Mục đi vào, Tần gia chủ ngồi trên sô pha trong đại sảnh, cơ thể vẫn cứng rắn như trước, chỉ là trên đỉnh đầu đã có một ít tóc hoa râm.

Bên cạnh ông còn có một người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng đơn giản quần jean, cả người đều rất nhu thuận.

"Tần Mục, đã trở lại?"

"Đúng vậy, cha".

Tần Mục và Tần gia chủ đối thoại vô cùng cứng nhắc, từ sau khi mẹ cậu qua đời, giao tiếp giữa cậu và cha luôn rập khuôn vài câu như vậy.

Tần gia chủ hướng về phía người trẻ tuổi bên cạnh vẫy vẫy tay: "Lại đây".

Người trẻ tuổi ngượng ngùng nhìn Tần Mục một cái, sau đó thật cẩn thận đỡ Tần gia chủ đứng lên.

Tần gia chủ vỗ vỗ tay hắn, nói với Tần Mục: "Y là con của ta, lúc trước tên là Lý Niệm, hiện tại đổi tên thành Tần Niệm, hai mươi ba tuổi, con là anh của nó, phải giúp đỡ nó thật tốt".

Tần Mục tuy rằng từ lúc vào cửa đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng khi Tần gia chủ thật sự nói ra, bước chân đều lui về phía sau một bước.

Người thanh niên tiến lên: "Anh ơi, xin chào".

Tần Mục thu hồi tầm mắt: "Cha, y nhỏ hơn con hai tuổi".

Điều này có nghĩa là, Tần gia chủ trong hôn nhân. Ông nɠɵạı ŧìиɧ là sự thật.

Tần gia chủ ho khan một tiếng: "Cái này có là cái gì, tuy là mỗi người đàn ông đều sẽ phạm sai lầm này mà thôi, hơn nữa con thật sự cho rằng mẹ của con không biết chuyện này sao?"

"Ta già rồi, con cũng trưởng thành không cần ta, vừa lúc Tiểu Niệm có thể ở bên cạnh ta hiếu thảo với ta, như vậy không tốt sao?"

Ánh mắt Tần Mục lạnh như băng đảo qua khuôn mặt thanh tú của người trẻ tuổi: "Tùy người".

"Nếu sự việc đã nói xong, lát nữa con còn phải tham gia một bữa tiệc buổi tối, sẽ không cùng hai người ăn cơm".

Trong nháy mắt đi ra khỏi nhà cũ, cậu nghe được sau lưng là tiếng cha mắng chửi và tiếng thanh niên nhỏ giọng trấn an.

Tần Mục ngồi lên xe, lái xe về biệt thự.

Dọc theo đường đi, mặt cậu đều lạnh như băng, ánh mắt không có bất kỳ biến hóa gì.

Vẫn thông suốt trở lại biệt thự, Tần Mục không xuống xe, lập tức hung hăng vỗ tay lái.

Cậu nghĩ rằng cậu sẽ buồn, nhưng khi mọi thứ đến, ngoại trừ sự xuất hiện của việc gây sốc của cha mình thì nội tâm của cậu lại bình tĩnh không gợn sóng, chuyện lớn như vậy cũng không có nhấc lên nổi tâm tình cậu một chút động tĩnh.

Chỉ cần Tần Niệm này đủ hiểu biết và thích nghi, như vậy cậu sẽ để cho y yên ổn làm một đứa con riêng ngoan ngoãn của cái gia đình này, nếu như không nghe lời, vậy thì đừng trách cậu không lưu tình.