PN2: Đại Gia Đình Bảo Bảo

Bạch Hy sau khi tâm không cam, lòng không nguyện bị Lãnh Phong đóng gói mang lên máy bay. Mãi mới đến Paris, trong lòng thật sự rất nhớ bảo bảo, mềm mềm, mịn mịn lắm lắm luôn. Vừa đến khách sạn, đã mang ánh mắt ai oán trừng Lãnh Phong.

"Em lại làm sao đấy? Cứ trừng trừng nhìn anh? Còn chưa mệt à?" Lãnh Phong buồn cười nhìn cậu.

"Tại anh, tại anh, tại anh... Sao không mang bảo bảo theo, em muốn muốn ôm bảo bảo nha" Bạch Hy giận hờn.

Lãnh Phong lại lạnh mặt "Em thích bảo bảo nhiều hơn anh sao?".

"Sao anh lại nói vậy chứ? Bảo bảo là con trai của chúng ta mà..." Bạch Hy bảo.

Lãnh Phong lại thở dài không nói gì, quay lưng muốn ra ngoài.

"Anh đi đây vậy?" Bạch Hy lo lắng hỏi.

"Đi đặt vé, bay về, chúng ta về nhà, không đi trăng mật nữa!" Lãnh Phong đầu cũng không quay lại.

Bạch Hy nghe vậy lại giật mình "Tại sao vậy? Không phải anh muốn sao?".

"Đúng, anh muốn nhưng em thì không, em muốn ở bên bảo bảo. Anh đưa em về, rồi anh sẽ hủy bỏ lịch nghỉ, đi công tác ngay". Lãnh Phong bảo.

Bạch Hy nghe xong tâm thắt lại - Cậu làm anh thất vọng sao? Anh ấy bận rộn như vậy lại dành thời gian cho cậu, cậu lại cứ mãi trẻ con như vậy, làm anh buồn lòng.

"Vậy anh đi!" Lãnh Phong muốn đi.

Bạch Hy thấy vậy liền hốt hoảng, chạy nhanh đến cầm chặt lấy cánh tay anh, níu người lại "Đừng... Em... Em không cần bảo bảo nữa, anh đừng đi, chúng ta...".

"Em đó, cứ phải làm anh buồn như vậy mới chịu sao?" Ôm lấy thân thể run run kia, anh ôn nhu hỏi.

Bạch Hy vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, lắc lắc đầu.

"Em, một bảo bảo, hai bảo bảo... Trong lòng em, còn chỗ nào cho anh không?" Lãnh Phong xoa lưng cậu, nhẹ hỏi.

"Sao lại không? Em...em chỉ là..." Bạch Hy lại luống cuống tay chân.

Hôn nhẹ trán Bạch Hy, anh bảo "Ngốc thật, anh là đang ghen đấy, từ khi có con trai, em không còn quan tâm anh nữa rồi...".

Bạch Hy lại ngẩn người, song mặt lại đỏ lên "Anh...anh thật là, không chín chắn gì cả... Em thích bảo bảo, không phải vì bảo bảo là con trai chúng ta sao? Anh lại đi ghen với cả con, thật không có tiền đồ mà...".

"Mặc kệ, em là của anh, của anh thôi biết không?" Lãnh Phong bá đạo chế trụ sau gáy cậu, làm cậu ngửa mặt lên tiếp nhận nụ hôn đầy tính chiếm hữu của anh. "Kể từ bây giờ cho đến hết kì trăng mật, em chỉ được phép nghĩ về anh thôi, hiểu không?".

Bạch Hy bị anh hôn đến ngây dại, chỉ biết gật gật đầu, chẳng biết trả lời gì.

——————————

Nghỉ ngơi hồi sức sau chuyến bay dài, Lãnh Phong cùng Bạch Hy hưng phấn bừng bừng cùng rời khách sạn ra ngoài đi dạo khắp nơi, bắt đầu cho chuyến trăng mật của cả hai. Nhà thờ Đức Bà, cánh đồng hoa oải hương tím biếc, ốc đảo chốn bờ biển xanh ngát, những cây cầu nổi tiếng... Rồi ghé thăm bức tường "I love you", rồi lại đến tháp Eiffel. Rất rất nhiều nơi nổi tiếng, thưởng thức nhiều món ăn ngon ở kinh đô ánh sáng - Paris.

"Anh này, chúng ta mỗi năm đều đi du lịch đi, vào ngày kỷ niệm kết hôn của hai ta". Bạch Hy được Lãnh Phong ôm từ sau, cả người đều tựa vào ngực Lãnh Phong.

Lãnh Phong lại bật cười "Được, chỉ cần còn có thể, anh sẽ nắm tay em đi thật...thật nhiều nơi, ngắm cảnh, ăn uống, vui chơi... Chỉ cần em thích là được!".

Bạch Hy không đáp lời, chỉ càng thêm vui vẻ mà gật đầu - Chỉ cần là cùng anh, đi đâu cũng được cả.

Chuyến đi của hai người trôi quá đầy hạnh phúc, chớp mắt cũng đã gần đến ngày về. Bạch Hy vừa dọn hành lý, vừa ngắm nhìn Lãnh Phong đang đọc sách bên cạnh. Mọi thứ giống như mơ vậy, cuộc sống của cậu, từ trước đến giờ cậu cũng chưa từng nghĩ, một ngày cậu sẽ có tất cả như vậy. Có một em gái ngoan, có một gia đình chồng tốt, có một cậu con trai đáng yêu, và có cả một người chồng cực tốt. Cưng chiều cậu, yêu thương cậu, quan tâm vào chăm sóc cậu, thật quá tốt rồi.

"Nhìn đủ chưa?" Lãnh Phong không nhìn cậu, chỉ lên tiếng hỏi.

"Anh thấy em đang nhìn anh sao?" Bạch Hy vội quay mặt đi.

Lãnh Phong tay gập sách lại, bỏ xuống bàn, "Lại không ngoan rồi, còn 6 tiếng nữa lên máy bay, chúng ta vận động một chút, lên máy bay cho dễ ngủ nhé".

"Anh... Anh làm gì, nha..." Bạch Hy chưa kịp chạy đã bị anh bắt lại, bế lên mang người vào phòng trong.

Trong phòng một mảng điên cuồng, cảnh xuân vô hạn.

———————————————

Trái lại không gian êm đẹp chốn Paris, ở nhà lớn lại một mảng hỗn độn.

"Ba, bảo bảo lại khóc rồi... Mau mau đến xem nha" Lãnh Vũ luống cuống bảo.

Lãnh Mặc Cẩn lại thở dài - Chừng nào hai người đó mới về đây? - Ôm lấy bảo bảo, rời đi "Đói rồi sao? Ta cho cháu ăn, ngoan đừng khóc nữa".

Cả căn phòng đột nhiên êm ắng hẳn.

"Nếu sau này chúng ta có con, chắc mệt chết mất!" Lãnh Vũ sau khi thoát khỏi cảnh ồn chết, liền liều mạng nhào vào lòng Lam Tước làm nung.

Lam Tước xoa tóc cậu, an ủi "Nhưng mà nếu không có con, ba em sẽ buồn lắm, dù sao chúng ta cũng còn trẻ, đừng nghĩ tới chuyện này nữa...".

Rút vào trong lòng anh, cậu cười bảo "Nếu như anh nguyện ý chăm, có con cũng không sao".

Lam Tước vui vẻ gật đầu "Được thôi, anh chăm còn, vậy em kiếm tiền nuôi con nhé".

"Anh lại làm khó em??" Lãnh Vũ dù sao vẫn mới là bác sĩ thực tập, hơn nữa kinh nghiệm cũng chưa có. Dựa vào cậu bây giờ, kiếm cũng không được bảo nhiêu, này thật không dễ thực hiện mà.

Lam Tước cười càng tươi hơn, ôm chặt lấy cậu "Ngốc!".

————————————

Bảo bảo được ăn no song liền ngoan ngoãn nằm im trên đệm. Bảo bảo hiếu động, mắt lia khắp nơi, tay chân cứ quơ qua quơ lại, những ngấn mỡ nơi tay nơi chân. Nhìn vào thật muốn sờ nắn một phen, thật là hảo khả ái nga.

Lãnh Vũ sau một màn vừa rồi, lại hăng hái đến trêu đùa cùng bảo bảo không thôi.

"Cẩn thận một chút, nó đau sẽ lại khóc, khó dỗ lắm biết không?" Lãnh Mặc Cẩn bảo.

Lãnh Vũ nhìn bà cậu lại mỉm cười "Thật muốn có một đứa con như vậy nha".

Lãnh Mặc Cẩn câm nín nhìn con mình, Lam Tước ở một bên cười càng hăng hái.

"Làm sao vậy? Không khí có hơi lạnh nhà!" Nhã Quân bước vào liền mở miệng trêu chọc.

"Chị, làm bọn họ không vui thì không tốt lắm" Đinh Diệp theo sau bảo.

"Hai người cũng đến rồi sao? Màu mau lại xem, bảo bảo vừa ăn xong nhà" Lãnh Vũ gọi lớn.

Đinh Diệp liền vui vẻ đến ngồi cạnh một bên ngắm nhìn "Ui, lại tròn ra rồi, mềm hơn nữa!".

Nhã Quân cũng đến bên cạnh "Đúng nha, anh Mặc thật giỏi nha, chăm con nít hảo khéo nha".

"Sao đông đủ quá vậy?" Bạch Hy mờ nịt nhìn mọi người.

"Còn nhìn nữa? Lạ làm sao?" Lãnh Phong buồn cười nhìn vẻ mặt chết lặng của mọi người.

"Thúc? Hai người về sớm vậy? Cứ tưởng vài ngày nữa mới đến cơ" Tiểu Kiều nãy giờ chơi cùng bảo bảo, phản ứng trước tiên mà hỏi.

"Thúc cũng là công dân, không làm việc thì làm sao sống? Nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, về lo việc công đây!" Lãnh Phong khí thế bừng bừng bảo.

Bạch Hy ngược lại không để ý gì, liền chạy nhanh đến ôm bảo bảo của cậu "Béo rồi này, bế muốn không nổi luôn rồi nha".

"Vẫn là bà vợ tài giỏi, xem bảo bảo phát triển tốt như vậy, thật có tâm lắm lắm đó!" Lam Tước một bên lên tiếng tán dương.

"Phải đó... Phải đó..." Lãnh Vũ lập tức hùa theo.

"Mặc kệ chúng nó, đừng để ý" Lãnh Mặc Cẩn bất lực, không thèm phản ứng.

"Anh, chuyến đi tốt chứ?" Đinh Diệp cười hỏi.

Bạch Hy ôm bảo bảo đang chìm vào giấc ngủ say, liền không ngớt kể về chuyến đi của hai người. Mãi cho đến hết, mới phát hiện Lãnh Phong đã lũ khai từ lúc nào. Bây giờ liền chẳng thấy đâu. Thế nên liền muốn đi tìm.

Lãng Phong lúc này đang ngắm bầu trời đêm ngoài ban công, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, bật cười hỏi "Kể xong rồi?".

"Ừm!" Bạch Hy chạy đến ôm lấy anh từ phía sau.

Lãnh Phong không nói thêm gì, im lặng mà hưởng thụ được cậu ôm ấp. Bạch Hy cũng không nói, chỉ lóng lặng cùng anh ngắm sao đêm. Cuộc sống bình yên này, kéo dài mãi mãi thì thật rất tốt rồi...