PN1: Đại Gia Đình Bảo Bảo

Bảo Bảo sau khi được sinh ra, đã phải ở lại bệnh viện kiểm tra và xác nhận có đủ khoẻ mạnh hay không. Sau hơn một tháng, cũng đã được cho phép về nhà. Bảo bảo lúc này lại tròn hẳn ra, Bạch Hy dù mệt nhưng vẫn vô cùng thích thú với con trai của mình.

Nhìn bảo bảo đang ngủ trong chiếc nôi to đùng do ba ba Lãnh Phong chọn từ rất rất lâu trước kia. Bạch Hy vừa ngắm con trai vừa tròn vừa trắng lại thêm mũm mĩm, thật muốn sờ sờ bóp bóp một lát. Nhưng ý định còn cho thực hành đã bị ánh mắt cảnh báo của ai kia đe doạ, cả động cũng không dám nữa.

"Bảo bối à, con trai chúng ta là để yêu thương, anh biết em rất thích vẻ ngoài đáng yêu này của bảo bảo. Nhưng em không thể, hết nựng lại sờ con trai mãi như vậy, bảo bảo sẽ đau biết không?" Lãnh Phong nhìn người trước mắt, vẻ mặt muốn lại không dám nhìn chằm chằm hai má bảo bảo, có chút tức cười.

Bạch Hy chớp chớp mắt vô tội nhìn lại "Anh, bảo bảo rất mềm, rất mịn chơi rất đã mà...".

Lãnh Phong dở khóc dở cười kéo tay Bạch Hy, ôm bảo bối của mình vào lòng "Thật là, bảo bảo là trẻ con, còn chưa có lớn... Em cứ như vậy, nhỡ mạnh tay quá, bảo bảo sau này lớn lên không đẹp thì biết làm sao?".

"Sao có thể? Bảo bảo cũng là con anh nha, nhất định sẽ đẹp trai giống anh vậy!" Bạch Hy tựa lưng vào lòng ngực ấm áp kia, sờ sờ mặt anh bảo.

"Ai biết được, nhỡ lại thanh tú giống em thì sao?" Lãnh Phong cằm gác lên vai cậu, cười.

"Giống em sao? Nhưng giống em thì số bảo bảo có giống em luôn không? Kiểu khổ trước, sướиɠ sau ý!" Bạch Hy hỏi.

Lãnh Phong lại có chút ngây người, chuyện lâu như vậy mà vẫn còn nhớ, thật là... "Làm sao có thể? Bảo bảo có em, cũng còn có anh ở đây mà, ngốc!".

"Hmmm" Phía sau đột nhiên phát ra tiếng ho nhẹ.

"Đến rồi thì vào ngồi đi, sao lại đứng đó?" Lãnh Phong nhìn người đứng phía cửa khẽ bảo.

"Thật là, có con cả rồi sao tính vẫn giống còn nít vậy?" Lãnh Mặc Cẩn bước đến, ngồi xuống đối diện hai người.

Bạch Hy mặt lại đỏ, quay lại trừng mắt nhìn anh - Xem kìa, tại anh không đó.

Lãnh Phong lại nhướn mi lại - Là ai nói bảo bảo chơi rất vui?

"Hai người liếc mắt đưa tình đủ chưa? Chuyện kết hôn thì thế nào?" Lãnh Mặc Cẩn nhẹ giọng hỏi.

"Không phải có anh lo sao? Tất nhiên là nghe theo anh rồi!" Lãnh Phong đáp "À, kết hôn xong em còn muốn đi hưởng trăng mật nửa, ít nhất cũng phải nửa tháng đấy, nên anh nghĩ cách chăm bảo bảo giúp em nữa nhé!" Lãnh Phong cười bảo.

Bạch Hy lại dùng ánh mắt vô tội, chớp chớp hướng Lãnh Mặc Cẩn bán manh - Anh, nhờ cả vào anh đó.

Lãnh Mặc Cẩn nhìn mà chỉ biết thở dài- Tôi mắc nợ gì đứa em trời đánh này đây? Cưới được vợ, cả con trai cũng quăng sang một bên, thật làm ba kiểu gì vậy nè?

————————————

Thế là bảo bảo vừa tròn 3 tháng, đã bị người ba ba vô lương tâm kia vứt sang một bên. Vui vui vẻ vẻ sắp xếp hành lí cho kì trăng mật của hai người.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Lãnh Phong liền nhanh chóng đóng gói bảo bảo gửi gắm sáng nhà ông bố đơn thân - Lãnh Mặc Cẩn. Song lại túm lấy Bạch Hy đang sắp phát cuồng với bảo bảo, kéo lên máy bay thẳng tới Paris.

Thế là bảo bảo đáng thương liền phải ở cùng đại bá bá, anh cùng anh rể, lâu lâu lại có dì Quân cùng dì Diệp. Thành ra, bảo bảo hết người này lại đến người kia ôm, không ôm ôm thì cũng nựng nựng. Dường như đại gia đình, không ai là không bị vẻ ngoài đáng yêu của bảo bảo đánh bại.

"Chị xem, bảo bảo đáng yêu quá, giống anh Hy lắm lắm luôn... Hai gò má căng tròn ghê kìa..." Đinh Diệp tay ôm bảo bảo vừa được uy no sữa, đang nằm im trong lòng bảo.

Nhã Quân lại bật cười, "Em muốn thì chúng ta sinh một đứa đi, dù sao thời đại bây giờ, công nghệ đều rất tiên tiến mà!".

"Đúng đó, hai người cùng mau có baby đi, bảo bảo ở một mình cũng sẽ buồn lắm..." Lãnh Vũ hăng hái tán thành.

"Con đó, cũng lo mà nghĩ cách, ba cũng không muốn nhà ta tuyệt hậu đâu!" Lãnh Mặc Cẩn gõ đầu Lãnh Vũ, trừng mắt.

"A! Ba thật là..." Lãnh Vũ ôm đầu chạy sang núp sau lưng Lam Tước.

"Ba vợ yên tâm, chỉ là bây giờ còn hơi sớm... Đợi thêm vài năm nữa, công việc kinh doanh của con thuận lợi hoàn thành, sẽ nhanh chóng để ba ẵm cháu". Lam Tước cười bảo.

"Xem bọn họ kìa, đều tính đến tương lai xa rồi, anh đó đừng có suốt mặt nặng mày nhẹ mãi... Con cái nó sợ, sao dám lại gần anh đây?" Nhã Quân vỗ vai Lãnh Mặc Cẩn bảo.

"Được... Được rồi, bây giờ chăm bảo bảo là điều cần giải quyết, cái thằng em chết bầm kia, chỉ biết đi hưởng thụ, cục nợ lại đưa hẳn cho anh, thiệt tức chết mà" Lãnh Mặc Cẩn tay xoa xoa bảo bảo.

Nghe xong trong phòng lại rộ lên "Ai biểu người là ông bố đơn thân, một mình nuôi lớn thằng con trai kia chứ... Tính ra ở đây anh là người có kinh nghiệm nhất". Nhã Quân bảo.

Mọi người nghe xong cũng gật đầu tán thành - Phải.

Lãnh Mặc Cẩn nhìn mà lại tự thấy thương mình - Đây lại là nguyên lí gì chứ?.

Lãnh Mặc Cẩn từ khi nhận được bảo bảo mang về nhà lớn, cả công tác trong bệnh viện cũng phải sắp xếp đưa sang cấp dưới. Một ngày, vừa dậy đã phải chăm bảo bảo đến tối, hết cho ăn lại phải ru ngủ. Mỗi lần khóc lại phải dỗ thật lâu, Lãnh Mặc Cẩn nhìn bảo bảo trong lòng cũng có chút hoài niệm.

Hồi đó, vì quá bận rộn chạy đua với sự nghiệp, ngay cả vợ Lãnh Mặc Cẩn cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh. Càng nghĩ, anh lại càng thấy mình có lỗi, còn nhớ đêm đó trời mưa rất lớn. Vừa ra khỏi cửa siêu thị, mưa vừa bắt đầu rơi, dòng xe hối hả chạy nhanh để tránh mưa. Ai ngờ rằng, vợ anh lại kém may mắn như vậy, bị xe tông trúng, vợ anh vì không mang ô, lại còn bụng mang dạ chửa thành ra lại tình trạng lại biến xấu xuất huyết

Hôm đó, anh không có ca trực, mà phải ở lại bệnh viện trông coi hộ một người bạn, nên không đi cùng cô được. Nếu như... Nếu như anh kiên quyết một chút, không đồng ý đổi ca trực... Như vậy...như vậy, Lãnh Vũ khi chào đời đã không mất đi mẹ, anh cũng sẽ không mất đi vợ của mình rồi.

Lãnh Mặc Cẩn cho đến bây giờ vẫn còn rất canh cánh trong lòng. Vợ anh vì anh vì con, hi sinh mình để giữ lấy đứa bé. Khi anh nhận được tin, cả thế giới như sụp đổ, vợ anh mất, tài sản quí báu nhất cô dành cho anh là đứa con trai - Lãnh Vũ này. Khi đó, thật ra anh rất suy sụp, tất cả mọi thứ vô cùng vô cùng trống rỗng, nhưng khi nhìn thấy con trai của mình. Lãnh Mặc Cẩn đã tự thuyết phục mình phải phấn chấn lên, huống chi còn có Lãnh Phong một bên lo liệu, khích lệ anh.

Bây giờ, ôm bảo bảo trong lòng, anh lại nhớ đến khoảng thời gian khó khăn đó. Làm một người bố đơn thân, không có một chút kinh nghiệm chăm con quả là không dễ dàng gì, làm bác sĩ chữa bệnh cho người khác nhưng lại không biết làm gì để cho con mình. Có đôi lúc, anh thật sự cảm thấy mình vô dụng nhưng nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc kia của cô ấy, anh đã liều mạng tìm hiểu mà hết lòng chăm sóc, bảo hộ cho con mình.

Bao năm trôi qua, Lãnh Vũ bây giờ đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng, có ước muốn riêng, anh không gây khó dễ hay ngăn cản. Con trai chúng ta, bây giờ rất tốt, rất ngoan ngoãn, em xem... Anh làm như vậy, em có hạnh phúc cùng vui vẻ không?