Thanh xuân luôn là một điều gì đó vô cùng đặc biệt, không khác gì pháo hoa, ở trên trời cao nở rộ ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất, loá mắt nhất, nhưng sau cùng cũng phải mờ nhạt rồi hoá thành bụ …
Thanh xuân luôn là một điều gì đó vô cùng đặc biệt, không khác gì pháo hoa, ở trên trời cao nở rộ ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất, loá mắt nhất, nhưng sau cùng cũng phải mờ nhạt rồi hoá thành bụi mịn rơi xuống, khiến người tiếc nuối vô cùng.
Thanh xuân trong lòng mỗi người có lẽ sẽ tồn tại theo một cách thức, một biểu tượng khác nhau, mà chắc chắn một điều rằng ai ai cũng sẽ có những kí ức đặc biệt trong thời gian đó, đồng thời cũng sẽ lưu lại cảm giác hối tiếc vì đã bỏ lỡ điều gì đó.
Nếu có ai hỏi tôi rằng: "Khi nghĩ về thanh xuân của chính mình, bạn cảm thấy hối tiếc điều gì nhất?"
Tôi sẽ không do dự mà trả lời: "Có lẽ điều hối tiếc nhất với tôi là đã gặp được anh."
Trong hồi ức của tôi, anh giống như một ánh trăng soi bóng trên mặt nước, bởi vì không thể có được, nên mới chọn cách khắc hình ảnh mỹ lệ đó vào tim.
Tôi tin rằng giữa thế gian muôn vạn người, ai cũng sẽ có cho riêng mình một điều khiến bản thân hối tiếc, đôi khi là một hồi ức đẹp đẽ khó quên nhất trong đời, và đôi khi là một bóng hình ai đó mà ta đã lỡ ghi tạc vào tâm khảm.
Tôi cầu cho những người yêu nhau sâu đậm được như ý nguyện, cầu cho những kẻ cửu biệt phân ly sớm được trùng phùng, không phải mang một đời vương vấn.