Chương 3: Cảm giác không lành

Tại bệnh viện Hoàng Gia lúc này, Hà Uyên tỉnh dậy liên tục khóc lóc in ỏi làm ai cũng đau đầu.

Hà Nghiêm Chính nóng giận thẳng tay tát cô ta một bạt tay lên mặt, Mộ An Hi ôm con gái lo lắng khóc lóc năn nỉ Hà Nghiêm Chính nhanh chóng tìm cách giải quyết ổn thoả.

Tin tức về Ngô Thiết Vân và cô vợ mới cưới Hà Uyên nhanh chóng được lên trang đầu các mặt báo nóng hổi làm người khác không ngừng bàn tán, mặt mũi cả hai gia đình đều đen như đích nồi vậy. Thậm chí Ngô lão gia còn không muốn ra đường nữa, liên tục hối thúc Ngô Thiết Vân ly hôn nhanh với cô ta.

Về chuyện ly hôn Ngô Thiết Vân thật sự nóng lòng mà không cần ông ta hối thúc cậu ta vẫn sẽ làm, vốn dĩ là không yêu cô ta...hôn lễ này cũng là một phần anh ta bị ép buộc vì gia đình nên chấp nhận mà thôi.

Trong khi Hà Gia lẫn Ngô Gia náo loạn như thế thì ở một nơi nào đó tại căn hộ của Tôn Mịch, cô ăn uống nhìn những tờ báo đăng tin về Hà Uyên mà cảm thấy thoải mái hả hê thật sự.

"Reng..reng.." chuông di động của Tôn Mịch bỗng reo lên.

"Alo ?"

Người gọi đến là quản lí của cô - Mộ Dung, thông báo về chuyện cô được chọn vai nữ chính trong bộ phim Lương Thời, giọng điệu hết sức vui mừng hí hửng làm cô cũng không kiềm được vẻ vui mừng trên mặt.

Ngày hôm sau, tại trường quay tại thành phố Minh Hải - Đế Đô.

Từ sáng sớm, Tôn Mịch đã dậy chuẩn bị và đến nơi quay hình mà đạo diễn An đích thân chỉ thị. Trùng hợp một điều là Âu Trấn Phàm cũng ở đó, hơn nữa hắn còn đến sớm hơn cả cô.

Trông vẻ mặt hồi hộp của đạo diễn An khi nói chuyện với hắn khiến cô cũng có phần kiên nể, bề ngoài của hắn thoát rõ vẻ uy quyền cao cao tại thượng của một người đàn ông giàu có tiếng tâm.

Tôn Mịch lây hoay với đống đạo cụ thì đạo diễn An gọi lại...

"Tôn Mịch..."



Không hiểu sao, cô lại có cảm giác không lành nhất là mỗi lần cô nhìn thẳng vào Âu Trấn Phàm, cô chậm rãi đi lại lịch sự cuối người chào đạo diễn An và hắn.

"Có chuyện gì sao đạo diễn An ?.."

"Đây là Âu thiếu..người tài trợ chính cho bộ phim của chúng ta đấy, cô mau chào hỏi đi"

Tôn Mịch có hơi lạnh người, cô nhìn qua hắn ánh mắt hơi lạnh lùng nói.

"Chào Âu tiên sinh... tôi là Tôn Mịch rất hân hạnh được gặp anh.."

"Tôn tiểu thư..đúng là xinh đẹp như lời đồn..chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy"

Âu Trấn Phàm cười ám mị nhìn chằm chằm vào ánh mắt long lanh có hơi e ngại của cô, thật sự mà nói hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.

Tôn Mịch không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà cười nhẹ miễn cưỡng rồi nhanh chóng rời đi vì lí do trang điểm chuẩn bị quay hình.

Hiếm khi thấy Âu Trấn Phàm vì một nữ nhân mà đích thân đến tận trường quay thế này, Quan Triều cũng bất ngờ rồi nhìn qua Tôn Mịch....đúng là rất xinh đẹp làm người khác phải động lòng, nhưng Âu Trấn Phàm đâu giống như những người khác mà bị nữ sắc mê hoặc chứ....

Trong phòng hoá trang, Mộ Dung nhìn Tôn Mịch cười vui vẻ, vừa làm tóc vừa nói với cô.

"Tiểu Mịch..em phải nắm bắt Âu thiếu đó đấy..anh ta là người đàn ông quyền lực nhất Đế Đô này, nói khó nghe một chút thì là tình nhân nhưng lợi ích không ít đâu..em hiểu không Tiểu Mịch"

"Chị bảo em đi câu dẫn anh ta sao..."



"Chị muốn tốt cho em..tốt cho chúng ta mà thôi"

Mộ Dung đặt lược xuống nhẹ nhàng mỉm cười một cái rồi rời ra ngoài chờ cô, Tôn Mịch ngồi trầm ngâm nghĩ về chuyện mà Mộ Dung nói. Không phải là không có lí, nhưng nếu cô làm như thế thì chẳng khác gì những người khác đổi thân xác lấy tiền đồ cả.

Cảnh quay thứ nhất bắt đầu, đạo diễn vô cùng ưng ý với Tôn Mịch, dù không có Âu Trấn Phàm thì ông ta cũng sẽ lựa chọn cô. Không những có nhan sắc thần sắc phù hợp với nhân vật mà khả năng diễn xuất cực kì tốt và điêu luyện.

Đạo diễn An biết Âu Trấn Phàm nhắm trúng Tôn Mịch rồi nên cả trường quay không ai dám làm khó dễ gì cô cả, cũng chẳng ai dám nói gì về Âu Trấn Phàm đích thân chỉ danh Tôn Mịch vào vai nữ chính này cả.

Ở một nơi khác, Cố Liên Thành - luật sư cấp S của Đế Đô, vô cùng nổi tiếng về tài năng tranh biện và cố vấn của tập đoàn Đế Quốc.

Hàn Dư Minh - bác sĩ khiêm luôn viện trưởng, bệnh viện Đông Ân - Hoàng Gia nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao là một trong ba người bạn thân của Âu Trấn Phàm.

Người cuối cùng là cậu ấm của tập đoàn Bắc Thị - Bắc Thiếu Hàm, hai mươi bảy tuổi là người thừa kế duy nhất của Bắc Thị.

Cả ba người ngồi điềm đạm ai nấy mặt mày lạnh tanh không có chút cảm xúc ngồi trong quán bar tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lư trong tay, trông họ đúng như mấy cực phẩm hiếm có làm ai cũng nao lòng nhìn họ.

Âu Trấn Phàm đi vào thư thả ngồi xuống, nhìn một loạt ba người rồi lạnh giọng cất tiếng.

"Các người lại cá cược gì nữa à ?"

Cố Liên Thành cười cười nhìn qua Bắc Thiếu Hàm rồi mỉa mai chọc ghẹo vài câu.

"Còn hơn là thua trận cá cược lần trước đấy..có người sắp phải lên xe hoa lấy vợ rồi này"

"Nè đủ rồi đấy.." Bắc Thiếu Hàm không vui, hậm hực uống hết ly rượu trên bàn.