Chương 338: Chuyện sau này, để sau này rồi nói

"Thứ ngài có thể cho, thϊếp đều không cần."

Thời điểm nói câu này, l*иg ngực ta đau đớn muốn vỡ toang, ánh mắt hắn cũng thoáng lập lòe, trên gương mặt cương nghị như nham thạch điêu khắc kia xuất hiện vết rách rõ ràng.

Thì ra tổn thương một người chính là mùi vị này.

Thì ra tổn thương một người gần trong gang tấc chính là mùi vị này.

"Có gì mà trẫm không thể cho?"

"Thϊếp không muốn gì cả."

Hắn nhìn ta, ánh mắt trong đêm không biết rốt cuộc là vui hay giận. Hắn trầm mặc một lát, bỗng cúi đầu, cánh môi nóng bỏng hôn lên mắt ta.

Trong hơi thở của hắn có mùi hương an thần thản nhiên, ta nhắm mắt lại chịu đựng nụ hôn đó, đồng thời cũng bị huân hương kia làm cho mơ màng, cuối cùng thϊếp đi trong lòng hắn.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa tỉnh táo đã nghe đám Thủy Tú cẩn thận đẩy cửa đi vào, ta muốn mở mắt, đầu lại nặng trĩu, chỉ nghe tiếng họ đến bên mép giường, nhỏ giọng: "Suỵt, tài nhân còn chưa tỉnh... Ai da!"

Tiếng kêu của nàng khiến ta lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy nàng chạy tới: "Tài nhân, người lại ho ra máu rồi!"

Ho ra máu?

Ta nhíu mày, theo bản năng liếʍ môi, quả nhiên đầu lưỡi nếm được vị tanh mặn.

Ngô ma ma và Tiểu Ngọc nghe tiếng cũng chạy vào, quan tâm hỏi han, ta nhìn về phía gương mới phát hiện khóe môi có một vết máu.

Ngô ma ma lo lắng: "Không phải thái y nói đã ổn rồi sao? Sao ban đêm vẫn ho ra máu?" Nói rồi, bà quay đầu mắng Tiểu Ngọc, "Tối qua ngươi làm gì thế hả? Tài nhân ho ra máu ngươi cũng không biết, ngủ quên à?"

"Nô tỳ... Nô tỳ thật sự không nghe thấy..."

Lúc này, ta đột nhiên ý thức được vấn đề, vội quay đầu nhìn trên giường, lại phát hiện trên giường trống rỗng không có gì cả, chỉ có một mình ta.

"Tiểu Ngọc." Ta khàn giọng hỏi, "Đêm qua có ai tới không?"

"Không, không biết." Tiểu Ngọc vừa nói như vậy liền bị Ngô ma ma trừng mắt, nàng vội giải thích, "Nô tỳ thật sự không nghe thấy gì cả, tài nhân ngủ rất sâu, cả tối không có động tĩnh gì hết."

Thấy nàng ấy uất ức tới sắp khóc, ta nhẹ nhàng phất tay: "Thôi, không có gì đâu."

Đêm qua, là mơ sao?

Ta vẫn còn nhớ cảm giác hắn ôm ta, mà ta cũng đã nói ra một câu người làm đế vương không thể chấp nhận. Thì ra tất cả đều là mơ. Cũng đúng, nếu không phải mơ, nói câu kia với hắn, chỉ sợ hắn sớm đã bạo nộ đến không tưởng tượng được.

Ta dựa vào đầu giường, Thủy Tú cầm khăn lông lau khóe miệng giúp ta, Ngô ma ma tống cổ Tiểu Ngọc đi mời thái y. Thái y tới, hành lễ, sau đó bắt mạch, cũng không nhìn ra được gì, chỉ nói lần này sinh non khiến nguyên khí bị tổn thương, cũng vì đêm đó mất quá nhiều máu, chỉ có thể dùng thuốc từ từ bồi bổ cơ thể.

Thái y đi rồi, Thủy Tú liền ném khăn lông vào chậu, hùng hổ nói: "Lần nào tới đều nói như vậy cũng không thấy tài nhân khá hơn, đúng là lang băm!"

"Được rồi, bệnh tới như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ, bọn họ không phải lang băm, cũng không phải thần tiên." Ngô ma ma bất lực. Sau khi hầu hạ ta rửa mặt, bà bưng một chén canh tới, "Tài nhân, uống thứ này đi."

Ta cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày: "Nước cơm à?"

"Tài nhân cũng biết sao?" Bà cười cười, "Thứ này không quý giá nhưng lại rất tốt, mỗi ngày uống mỗi chén có thể bổ tì vị. Tì vị tốt một chút, ăn uống đồ bổ mới có tác dụng, người uống đi."

Ta kinh ngạc nhìn chén nước cơm kia, lần trước ngửi được mùi hương nhàn nhạt này hình như đã là đời trước, hơn nữa nước cơm này bị cho rằng là thứ kẻ nghèo mới ăn, chỉ có người Xuyên Thục không kiêng kỵ, cho dù là người giàu cũng dùng nó để dưỡng sinh. Ngô ma ma ở trong cung nhiều năm, không ngờ bà ấy cũng biết tới thứ này.

Bà ấy vừa định đút ta ống, Tiểu Ngọc bỗng vào báo: "Tài nhân, đám người Lục thục nghi tới."

Sắc mặt Thủy Tú lập tức thay đổi, Ngô ma ma quan sát sắc mặt tái nhợt của ta, xoay người ra ngoài, đúng lúc đám Lục thục nghi tới. Bà quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ bái kiến thục nghi."

"Tài nhân nhà các ngươi đâu?"

"Tài nhân đang không khỏe, cho nên..."

Không chờ Ngô ma ma nói hết câu, Lục thục nghi đã lướt qua bà đi vào, vén màn lên, thấy ta dựa vào đầu giường, liền mỉa mai: "Ai bảo tài nhân không khỏe, tinh thần có vẻ rất khá mà."

Ta nhìn bọn họ.

Muốn họ tại sao lại tới, tới làm gì, nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết, trong hậu cung này chưa chắc cần đắc tội ai đó, chỉ cần ngươi sa sút cũng đã cho người ta đủ lý do để dẫm đạp.

Thấy ta lẳng lặng ngồi ở đầu giường, bên cạnh còn có một chén nhỏ, Chu uyển nghi đi tới nhìn, the thé giọng hỏi: "A, đây là thứ gì?"

Lục thục nghi cũng tới xem, che miệng cười bảo: "Nghe nói đây là nước cơm, thứ dành cho kẻ nghèo." Nói rồi, nàng quay đầu nhìn ta, "Nhạc tài nhân sao thế? Lần trước không phải còn có đồ bổ Ngự Thiện Phòng đưa tới mỗi ngày sao? Sao bây giờ lại uống nước cơm? Chẳng lẽ Ngư Thiện Phòng không đưa đồ bổ tới à?"

"Thục nghi tỷ tỷ hồ đồ rồi, hiện giờ thứ quý giá của Ngự Thiện Phòng đều đưa tới Cảnh Nhân Cung, nào đến phiên chia cho người khác"!

"Cũng đúng, Hứa tài nhân hiện giờ là người đầu quả tim của Hoàng Thượng, sáng nay Hoàng Thượng vừa hạ triều liền đi thăm nàng ấy."

"Loại phúc khí này đúng là khiến người ta hâm mộ." Lục thục nghi nói thêm: "Có điều, Nhạc tài nhân cũng đừng buồn, ai bảo đứa nhỏ này không có phúc khí đầu thai đến hoàng thành chứ!"

Nàng ta còn chưa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng trầm tĩnh: "Đầu thai đến hoàng thành cũng chưa chắc là phúc khí!"

Hai người vốn đang đắc ý, vừa nghe thấy giọng nói này liền giật mình, quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh giản dị chậm rãi đi đến.

"Thái... Thái Hậu."

Hai người họ lập tức đi xuống.

Người tới thế mà là Thái Hậu, ta cũng kinh ngạc. Không phải bà ấy luôn thanh tú ở Phật Tháp Lâm Thủy, ngay cả khi hoàng đế đăng cơ cũng không thể mời bà ấy ra ngoài sao? Sao bây giờ bà ấy lại rời khỏi Phật Tháp, còn tới Phương Thảo Đường thăm ta?

Đang nghĩ ngợi, Quế ma ma đã đỡ bà vào nội thất. Sắc mặt đám Lục thục nghi trở nên khó coi, miễn cưỡng cười nói: "Thái Hậu vạn phúc kim an. Không biết sao Thái Hậu lại tới đây?"

"Nghe nói Nhạc tài nhân xảy ra chuyện nên ai gia đến thăm." Bà liếc nhìn bọn họ, "Còn các ngươi tới đây làm gì?"

"Thần thϊếp... Thần thϊếp cũng đến thăm Nhạc tài nhân."

"Thăm xong chưa?"

"Thăm xong rồi."

"Nếu thăm xong rồi còn không lui xuống!"

"... Vâng."

Hai người họ dập đầu liên tục, đứng lên rồi vội ra ngoài.

Thái Hậu đưa mắt ra hiệu với Quế ma ma, Quế ma ma trầm giọng: "Thái Hậu tới thăm Nhạc tài nhân, thích thanh tĩnh, sau này các ngươi không được cho kẻ không liên quan vào đây."

Thủy Tú và Tiểu Ngọc lập tức cao giọng đáp: "Nô tỳ biết rồi."

Hai nữ nhân kia vừa tới cửa không khỏi cứng đờ, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

Thủy Tú và Tiểu Ngọc nhịn cười, vội bước lên vấn an Thái Hậu.

Thái độ của lão nhân gia vẫn thế, chỉ vung tay, nói với Quế ma ma: "Các ngươi lui xuống hết đi."

"Vâng."

Quế ma ma gật đầu, xoay người đi tới trước mặt Ngô ma ma. Hai người nhìn nhau, không nói gì, lặng lẽ lui xuống.

Bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ta và Thái Hậu.

Ta không muốn nói chuyện, mà bà ấy cũng không phải người nhiều lời, trong phòng lập tức rơi vào an tĩnh. Bà chậm rãi đến bên mép giường ngồi xuống, nhìn ta một lát, trong ánh mắt thường ngày ngưng tụ một tầng sương cũng để lộ cảm xúc đau thương không dễ phát hiện: "Khá hơn chưa?"

"Thái Hậu, sao người lại đến đây?"

Tính ra, ta là người duy nhất trong hậu cung này có thể thân cận với bà, nhưng ta không ngờ bà sẽ chủ động tới thăm ta, mà ta nếu thật sự chịu ủy khuất, ta cũng sẽ không khóc lóc trong lòng bà.

Bà thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ai gia muốn quản chuyện của các ngươi sao?"

Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bà.

Bà thở dài: "Đứa nhỏ này không đầu thai đến hoàng thành không hẳn vì nó không có phúc, nếu ngươi thông minh thì nên nghĩ thoáng một chút."

Cảm xúc chua xót dâng trào.

Ta đương nhiên biết, ta cũng luôn tự nói với chính mình phải nghĩ thoáng một chút, nếu đứa nhỏ này thật sự chào đời, nó chưa chắc đã hạnh phúc, hoàng thành tuy rộng lớn, nhưng hoàng tử khi sinh ra chỉ có tranh đấu ngôi vị hoàng đế, nhưng ngoại trừ thứ này ra thì còn lại những gì?

Chỉ có hai bàn tay trắng.

Nhưng dù ta tự thuyết phục bản thân thế nào, đứa nhỏ này vẫn là cốt nhục của ta, là chờ đợi sâu nhất trong lòng ta.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại trào ra.

Thái Hậu nhìn ta, muốn nói lại thôi. Qua hồi lâu, bà cuối cùng cũng nói: "Nó... Cũng không chịu nổi."

Câu này rất ngắn, ngắn đến mức chỉ cần không tập trung sẽ bỏ lỡ. Ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên, không thể nhìn rõ sắc mặt Thái Hậu lúc này. Ta cứ tưởng bà thờ ơ với Bùi Nguyên Hạo, sự thờ ơ này có bao nhiêu tình thân không phải người ngoài như ta có thể thấu hiểu, nhưng lời này...

Ta lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

Thái Hậu không nói nữa, duỗi tay nắm lấy tay ta: "Sức khỏe ngươi không tốt, cố gắng tĩnh dưỡng đi."

"..."

"Chuyện sau này, để sau này rồi nói."

Thái Hậu cúi đầu, vô tình nhìn thấy chén nước cơm đặt bên mép giường, chợt sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ, ánh mắt khóa chặt chén nước cơm kia.

Ta kinh ngạc, theo bản năng hỏi: "Thái Hậu, người sao thế?"