Chương 2- 2

Chương 2- 2

Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, ta tỉnh lại.

Cảm giác sốt cao đã không còn, ta cũng không giống như mấy ngày trước, vừa rời giường thì mũi nghẹt giọng khàn, mệt mỏi đến không chịu được. Ta giơ tay kiểm tra cái trán, một mảnh lạnh lẽo, rồi khịt khịt mũi, hô hấp thông thuận, thế liền biết, ta khoẻ rồi.

Tốt thật.

Ta không nghĩ tới thuốc của man di dùng tốt đến vậy.

Ta chậm rãi quay đầu, phía sau có một khuôn mặt phóng đại, mặt mày thô ráp, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày đỏ sậm mang theo nét hàm hậu, là Cáp Đan.

Y ngủ thật nặng nề, hô hấp sâu mà vững vàng, lại nhìn xuống, cánh tay y ôm trọn hông ta, chúng ta đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sống lưng ta dán vào l*иg ngực y, cứ ngủ như thế cả một đêm.

Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới gối, tìm thất bảo đoản đao của ta.

Đảo tay nắm chặt, dường như trong nháy mắt, ta nhảy lên một cái, thần tốc đem đoản đao vững vàng hướng yết hầu Cáp Đan mà đâm!

Một đao dứt khoát, máu Cáp Đan chắc chắn phun ra năm bước. Y là thủ lĩnh của Địch tộc đến đây kí hiệp ước, ta thật không nên hạ thủ như vậy, nhưng mà ta không hiểu ra sao lại ngủ cùng y, lăn qua lộn lại thay đổi rất nhiều tư thế, cơn giận này, ta nuốt không trôi, dù liều mạng để chiến, cũng phải đâm y một đao, xả mối hận trong lòng. Ta ra tay chớp nhoáng không chút do dự, mũi đao xông thẳng tới cổ Cáp Đan, chỉ trong chốc nữa là cắt đứt yết hầu y, nhưng y lại thình lình mở mắt, tay nhanh như điện, thoáng cái đã bắt được cổ tay ta!

Tay ta bị y bẻ một cái, đau đớn rên một tiếng, không thể không thuận theo lực độ mà phục xuống. Y lại không biết thế nào, đột nhiên lại thu tay, nhìn chằm chằm cổ tay của ta, như muốn ra tay lại không dám. Cũng thừa lúc ấy, ta ném đao lên không trung, đao chưa rơi xuống, trong chớp nhoáng ta chuyển đổi tay cầm, một lần nữa đâm xuống yết hầu Cáp Đan. Cáp Đan đột nhiên lùi lại, vừa kịp lúc né tránh lưỡi đao, cùng ta ở trên long sàn, tới lui mà luận võ.

Chúng ta qua lại mười bốn, mười lăm chiêu, ta dốc hết toàn lực, cho rằng cũng có thể cho Cáp Đan vướng trái vướng phải, nào ngờ sau đó mới biết người ta chỉ giống như đang chơi đùa với trẻ con, căn bản là không dùng sức. Sau mười bốn, mười lăm chiêu, lực ta suy yếu, cắn răng đâm một đao, thầm nghĩ ta đao này không đâm chết được ngươi thì thật uổng công nhiều năm tập võ nghệ như vậy, không nghĩ tới Cáp Đan ngửa mặt ra sau, hai ngón tay trái dễ dàng kẹp lấy đoản đao mà ta dùng lực toàn thân đâm vào.

Ngón trỏ cùng ngón giữa vững vàng kẹp lấy đoản đao của ta, ta dùng sức, lấy không ra, lại dùng thêm sức, đành bật ngửa. Cáp Đan nhìn thấy ta ngã ở trên giường, dáng vẻ chán chường, thì liên tục thở dài.

“Hoàng đế bệ hạ” y nói, “Ta hôm qua thật ra muốn nói với ngài, nhưng không tiện nói. Cây đao này của ngài, lấy ra để dọa người một chút thì còn được, chứ muốn làm thương kẻ khác, kì thực có hơi kém. Lưỡi đao quá cùn, sống đao quá dầy, trên chuôi đao còn nạm nhiều bảo thạnh như vậy, bắt đầu đánh nhau, lòng bàn ra mồ hôi, đã muốn tuột tay.”

“Hơn nữa còn hơi giòn.” Nói xong, hai ngón tay y dùng lực, đoản đao thất bảo của ta do danh kiếm sư đương đại hoàn chỉnh một năm mới đúc thành, trên chuôi đao còn nạm ngọc thạch, hổ phách, trân châu miễn cưỡng trong tay y gãy mất.

Ta cảm thấy mờ mịt.

Cáp Đan “Chà chà” hai tiếng, làm một bộ như “Ngài xem ta không có lừa ngài chứ”, sau đó hai ngón tay phải của y gõ nhẹ lên cổ tay ta, tay ta tê rần, không thể không buông. Y đem đoản đao rút khỏi tay ta, gộp lưỡi đao cùng chuôi lại một chỗ, vén rèm lên, ném thật xa ra ngoài.

“Nếu như ngài muốn, chỗ của ta còn có nhiều cây đao tốt hơn, hôm khác ta đem theo đưa cho ngài.”

“…Ta dám nói không muốn sao?”

Cáp Đan cúi người, đem ta giam vào vòng tay, dựa sát vào, dùng mũi cà cà vào mặt ta. Không biết tại sao, vốn nên là động tác kiều diễm, ta lại thấy động tác này như là lão hổ ăn thịt người, trước tiên ngửi ngửi khí tức của con mồi. Lúc ta còn mù mờ chưa tỉnh, cơ bản không thể động đậy, thì y chợt nâng mặt ta lên, tại trên môi ta hôn sâu một chút.

“Ngài thật là đẹp.” Y nói.

Sau đó y lại thuận theo môi hôn ta, tách hai chân ta, lần nữa tiến vào.

Ta bị y làm ra một thân mồ hôi nóng, mồ hôi lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người, tràn đầy cả trên giường lẫn trên người, cực kỳ khó chịu. Ta chỉ có thể dùng cả tay chân bò ở trên giường, muốn tắm một chút, thì Cáp Đan lại đột nhiên ngồi dậy đem ta ôm tới, trực tiếp bế ta tiến vào gian bên trong. Bên trong ấm áp như xuân, ở giữa bày ra một bức bình phong, phía sau là một thùng nước tắm, từ lúc Vệ Minh đánh vỡ thùng cũ, thùng tắm này đã được đổi mới, Vệ mình hòan toàn chưa từng dùng. Cáp Đan chân dài bước một bước, ôm ta vào trong thùng tắm. Y ngồi xuống sau đó mới ôm ta ngồi. Ta ngồi trong lòng ngực y, hai tay ôm lấy cổ y, ra lệnh nói: “Ngươi lấy ra cho Trẫm.”

Y suy nghĩ một chút, rồi mới hiểu, hai ngón tay đặt cạnh huyệt của ta nhu ấn một chút, đợi cho nước nóng ngâm nó đến mềm nhũn, hai ngón tay mới đi vào huyệt động, nhẽ nhàng đào ra.

Y một tay giữ lấy tràng bích của ta, một tay đặt tại mông ta, nhẹ nhàng nhào nặn. Ta thoải mái đến rên hừ hừ, trán đặt tại bên gáy y, yếu ớt hỏi: ” Ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Dùng khinh công, bay vào là được.” y nói, ” Ta lo cho ngài, nên sau khi tiệc tối kết thúc, thì nhanh chóng chạy qua.”

Y nói tới càng là hờ hững, thì trong lòng ta lại càng rung sợ, thầm nghĩ chút nữa phải đem tổng quản đại nội thị vệ tới mắng cho một trận, cũng không thể nói với mấy tên đó mình bị người làm nhưng phải kêu hắn ta chỉnh đốn thị vệ trong cung một chút. Nếu lỡ hôm qua Cáp Đan lẻn vào không phải vì muốn đè ta mà là gϊếŧ ta, thì viên thuốc hôm qua có độc hay không còn có ý nghĩ gì?

Nói đến viên thuốc, ta thoáng cứng người lại, nói:” Đồ vật muốn đi vào đại nội hoàng cung, phải trải qua tầng tầng lớp lớp các bước kiểm tra, kiểm nghiệm. Đặc biệt là đồ vật tiến cống, càng phải cẩn thận hơn nữa. Ngươi muốn dâng thuốc cho Trẫm, trước tiên phải thông báo cho Lễ bộ, Lễ bộ thông báo cho Trẫm, Trẫm kêu Thái y viện kiểm tra thực hư, sau khi xác nhận không có độc, mới quyết định có thu hay không. Còn như ngươi hôm qua lỗ mãng thất lễ, nếu không phải Trẫm cùng các đại thần cho ngươi bậc thang leo xuống, thì đừng có nói là dâng thuốc, cho dù ngươi có dâng cái gì cũng không có hậu quả tốt.”

“Vâng, là ta sai rồi.” Ngón tay Cáp Đan hơi dừng một chút, như đang níu lấy tràng vách ta kéo căng ra, ta có thể cảm thấy một dòng nước nóng đang chảy vào, rửa trôi rất nhiều chất lỏng sềnh sệch, “ Cũng bởi vì hôm qua lúc ngài tiến vào, sắc mặt thật sự quá kém. Rõ ràng ban ngày còn sinh long hoạt hổ, thế nào buổi tối đôi môi đã trắng bệch, mặt tái mét. Ta quan sát ngài cả một đêm, thấy ngài không ăn gì, uống rượu cũng không trôi, càng ngồi càng uể oải, trong lòng ta gấp đến độ cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhớ tới bên người có mang theo thuốc, đầu cũng nóng lên, liền lấy ra.”

“ Làm sao trong thuốc kia lại có độc chứ, ta thích ngài như vậy, làm sao lại hạ độc ngài được?” Cáp Đan vội vàng nói.

Vai của ta khẽ động, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”

“ Ta sẽ không hạ độc ngài.” Cáp Đan nói.

“Không phải câu này, là câu trước đó.”

“… Ta yêu thích ngài”

Ta nở nụ cười: “Ngươi thích Trẫm ở chỗ nào?”

“ Ta thích ngài vì dung mạo của ngài nhìn thật đẹp, còn…” Cáp Đan chần chừ hồi lâu, cười nói, “Ta không nói được, nói chung là từ lần đầu tiên thấy ngài ta liền yêu thích .”

“Ngươi nói Trẫm nhìn rất đẹp?” Ta ôm lấy cổ y, nâng mông lên, làm cho ngón tay y đi vào càng sâu hơn, “Đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy Thái phó của Trẫm. Thái phó của Trẫm mới thật sự là mỹ nhân, tuy là nam tử, nhưng đó mới gọi là người làm cho cả thiên hạ động tâm”

“Ta không cần biết thái phó của ngài dễ nhìn ra sao, nhưng ta đã quyết định là ngài, sẽ không thể lại thích người khác.” Cáp Đan ôm sống lưng ta sát vào, hai ngón tay thăm dò vào nơi sâu xa, nhẹ nhàng tại tràng vách gãi một chút, mang tới cho ta một trận run rẩy, “ Ta…Ta đã quyết định là ngài thì đời này là duy nhất”

Lời của y nói mơ hồ không rõ, ta nghe được nửa câu, bỏ nửa câu. Trong cơ thể tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khai trừ gần hết, ta vốn nên kêu Cáp Đan đi ra, gọi bọn thái giám tiến vào đổi thùng nước mới, nhưng không biết tại sao, ta càng ôm Cáp Đan lại càng gấp, không nỡ buông tay. Y nghiêng đầu, giống như chim nhỏ mổ chóc chóc hôn ta, ta bị hôn một chút, môi lưỡi giao triều, cùng y ướŧ áŧ hôn. Hơi thở trao đổi vài lượt, hôn đến đỏ ửng sưng huyết, y đột nhiên đẩy mông ta ra, hỏi: ” Muốn không?”

Ta gật gật đầu, y nâng mông ta, từng chút từng chút, đem phân thân của mình lần nữa tiến vào.

Tối hôm qua chúng ta không biết đã làm bao nhiêu lần, sáng nay thì một phen đắm chìm, huyệt của ta cũng mềm nhuyễn cực kỳ, rất dễ dàng hàm chứa y. Y đỡ thắt lưng ta, trên dưới ra vào, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng mỗi lần vào đều thẳng đến nơi sâu xa, rất nhanh ta liền động tình, cổ họng cũng không khống chế được rên rĩ. Ta vịn bờ vai, hôn y, y cũng hôn lại ta, hôn nửa ngày, y mới đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua, ngài xem ta thành người nào?”

Ta nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, xem như hỏi lại.

” Tối hôm qua, ta thấy ngài nóng đến lợi hại, muốn tới xem thử trán của ngài. Tay mới vừa đặt lên, ngài liền tóm lấy ta, đem ta đến trước mặt, trong miệng không ngừng kêu một cái tên.” Y hỏi, ” Vệ Minh…Là vị tướng quân tinh nhuệ từng cùng ta ở thảo nguyên đại chiến ba ngày ba đêm, đánh tơi bời quân ta sao? Hãn Vương tiền nhiệm của tộc Khương cũng đã từng chết trong tay hắn—— Ngài tại sao lại gọi tên hắn?”

Ta không trả lời.

Hắn dụng lực đâm ta một chút, làm đến ta run lên: ” Chẳng lẽ ngài cùng hắn…”

“Ngươi đang ăn dấm chua của Trẫm sao?” Ta cười cười sờ mặt y, trìu mến nhìn y, ” Đừng vội ăn dấm chua, ngươi hầu hạ Trẫm thoải mái. Trẫm sẽ nói cho ngươi nghe…”

Ánh mắt Cáp Đan thoáng chốc thâm trầm, đem ta đẩy ngã về phía kia bồn tắm, hai tay nắm chặt chân ta, kịch liệt tiến quân thần tốc.

Ta hơn nửa người đều ngâm trong nước, y hướng vào thân thể ta luật động, ta kêu lên một tiếng, dần dần lại không theo kịp tốc độ của y, kêu không được, cổ họng hoàn toàn bị tắc. Tràng bích bị y nhiều lần kéo căng, ma sát, tạo ra một loại kɧoáı ©ảʍ thực sự hành hạ ta đến điên rồi. Ta há to miệng, như loài cá trong ruộng khô được tưới nước, hô hấp dồn dập, lúc sau y lại cúi đầu hôn ta, không chỉ nhồi vào phía dưới, mà mặt trên cũng không bỏ qua.

Chúng ta làm kịch liệt rất lâu, Cáp Đan mới bắn toàn bộ vào trong ta. Ta thật không biết tại sao y lại có nhiều thứ để bắn như vậy, rõ ràng là tối hôm qua lăn qua lộn lại làm cả một đêm, sáng nay cũng vừa mới hoang đàng xong, lần này y vẫn có thể ở trong ta rót đến tràn đầy. Ta ở một bên thành thùng thở hổn hển, Cáp Đan mới từ trong cơ thể ta rút ra, trong phút chốc lấy ra, rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng thuận đà trào ra ngoài

Sau đó ta mặc kệ cánh tay bủn rủn, muốn ngồi dậy, thì Cáp Đan lần nữa lại đè ta xuống.

Y cúi đầu nhìn giữa hai chân ta, ta lấy tay che, sau đó dời đi tầm mắt, cắn răng.

Cáp Đan long tinh hổ mãnh, làm ta cả đêm, kim thương không ngã, ta thế mà không chịu nổi. Bắn ra vô số lần, bây giờ thứ ấy của ta chỉ có thể hơi cứng rắn, không đứng lên nổi.

Việc này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã, ta không muốn cho y nhìn, dùng chân đạp y, muốn y đi. Có thể do cả người ta mềm nhũn, đạp không được, y vẫn nhìn chằm chằm vào nơi đó, đến nữa ngày, đột nhiên hít sâu một hơi, lẻn vào đáy nước.

Được rồi, cũng không hẳn là lẻn vào đáy nước. Nửa sống lưng của y còn lộ bên ngoài, chỉ có đầu là ở dưới nước. Ta nhìn tóc y còn bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước, một giây sau, phân thân ta bị ngậm sâu vào.

Cáp Đan vừa bắt đầu đã ngậm vào cả cây, khoang miệng ấm áp ngăn cách ta với dòng nước, đem ta bao trọn vẹn, trong khoảng khắc đó kí©h thí©ɧ ta đến nỗi rùng mình. Ta theo bản năng đẩy đầu y, y lại nắm chặt tay ta, đem ngón tay bao trọn lòng bàn tay, như kêu ta bình tĩnh đừng nóng. Sau đó, y chậm rãi ra vào, đôi môi rà xoát phân thân ta, cái lưỡi dày rộng, tỉ mỉ miêu tả đường nét nó.

Ta từ mũi chân đến đỉnh đầu đều tê dại, không nhịn được nhắm mắt, dựa vào thành bồn, hô hấp chầm chậm. Vòm miệng của y ấm mà chặt chẽ, lúc đầu đem phân thân ta liếʍ toàn bộ, sau đó duỗi ra đầu lưỡi, tại đỉnh chóp vẽ một vòng. Ta khó nhịn mà rêи ɾỉ, y dường như lấy được cổ vũ, liếʍ càng ra sức. Một hơi thở phun ra, y ngẩng đầu lên, hít thêm ngụm khí, lại lặn xuống, cứ như vậy đến ba, bốn lần, ta bị y liếʍ láp đến gần đến cực hạn, phân thân run rẩy, còn kém chút là bắn tinh.

Nhưng chút xíu này, ta làm sao cũng không qua được. Phân thân cứng cực kì, nhưng ta bắn không được.

Ta khó chịu viền mắt ửng hồng, nước mắt đong đầy làm tầm nhìn mờ ảo. Cáp Đan ngẩng đầu quay người, cùng ánh mắt ta va chạm, ta tội nghiệp mà nhìn y, y không nhịn được khẽ cười. Sau đó há to một cái, hít một ngụm khí lớn, rồi lặn xuống.

Y ngậm vào hai túi của ta.

Hai bên trái phải, y lần lượt ngậm vào, liếʍ láp, hút lấy, hàm răng lôi kéo, ám muội mà nhẹ nhàng cắn xé, đồng thời trên tay liên tục tuốt động phân thân ta. Trong đầu ta trống rỗng, chỉ cảm thấy ở nơi đó cứng rắn, hai túi cũng căng lên, trong vách huyệt bên trong đều co giật, trong lòng căng đầy, nghĩ muốn bắn. Tay của ta nắm chặt đầu Cáp Đan, gọi y trở lại, ngậm ta. Cáp Đan đành buông tha hai túi, một lần nữa ngậm phân thân ta, ra vào luật động, rồi sau đó, ta chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh, mông co rút, phân thân ưỡn ra, sảng khoái căng tràn mà bắn.

Ta bắn toàn bộ vào miệng Cáp Đan.

Ta nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy thế gian này không có gì thống khoái hơn, nếu muốn ta cùng y cứ mãi như vậy, ta cũng cam nguyện. Mà thân thể ta sau khi sảng khoái, trong đáy lòng lại vô duyên vô cớ dâng lên một luồng cảm giác khủng hoảng. Ta mở mắt ra, nhìn Cáp Đan trước mặt, yết hầu xương quai xanh hồng hồng tím tím, là vết tích của ta hoặc hôn hoặc cắn; tóc y cũng ướt đẫm, không giống như ban ngày loạn thất bát tao bù xù, mà ướŧ áŧ dán vào da đầu. Môi y còn lưu lại một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa nuốt kịp, môi đỏ điểm bạch trọc, khoé môi câu lên khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “ Thê tử, ngươi…”

“Bốp” một tiếng, ta hung ác cho y một bạt tai.

“Đi ra ngoài!” Ta đánh dùng sức rất mạnh, làm toàn bộ bàn tay đều chấn động tê dại, ” Đi ra ngoài cho Trẫm!”

Cáp Đan ngây ngẩn cả người, nhìn tay của ta, rồi nhìn ta một chút, không hề nhút nhích.

Ta đỡ một bên thành thùng đứng dậy, cật lực đè lại cái chân run lẩy bẩy, bước ra khỏi bồn tắm. Trên giá bên cạnh treo cái áo choàng, ta giật một cái khoác lên người, quay đầu nhìn Cáp Đan.

Cáp Đan cũng đứng lên, đứng trong thùng nước tắm, tay chân bó buộc, như người không biết mình phạm phải lỗi lầm gì, giống đứa trẻ vô tội không hiểu ra sao bị đánh cái tát.

Trong lòng ta buồn bực cực kỳ, chỉ ra ngoài cửa.

“Cút cho Trẫm!” Ta cứng rắn nói, “Cút ngay lập tức!”

Nói xong ta quay lưng lại, không chịu nhìn mặt y.

Một lúc lâu sau, phía sau truyền đến một chuỗi tiếng nước.

Ta khẩn trương nhắm chặt hai mắt, nắm chặt áo tắm trên người, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cáp Đan thuận theo thân thể chảy dọc xuống dưới, vẫn luôn uốn lượn trên bắp chân ta. Trong lòng ta giờ loạn cực kỳ, rất lâu sau đó, khi quay đầu lại, Cáp Đan đã không còn.

Ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên mặt nước hãy còn xao động không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên, có người nói câu “Ta thích ngươi” với ta.

Thì ra cảm giác là như thế.