Chương 5-3

Một Đời Hôn Quân - Chương 5-3

________________

Ta ngồi trong kiệu, lặng lẽ vén góc màn nhìn khung cảnh bên ngoài. Nơi đây rõ ràng là dưới chân thiên tử, mà đường phố dân chúng trong kinh đối với ta lại cực kỳ xa lạ. Ta vừa nhìn, vừa nhớ những chuyện đã qua, thì Chương Táo với giương mặt nghiêm túc bỗng tiến lại gần, hạ giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Phu nhân Trấn Quốc Công Vệ Minh sáng nay lâm bồn, hài tử đến giờ còn chưa sinh, e là sinh khó. Trấn Quốc Công cầu Bệ hạ khai ân, phái thái y đến xem, người xem..."

Năm đó lúc si mê, lưu luyến Vệ Minh, ta rất để ý hài tử chưa ra đời này của hắn. Lúc tam phu nhân vừa mang thai, ta liền triệu bà đỡ đến phủ, còn dặn Thái y giỏi sản khoa trong thái y viện cẩn thận chú ý. Sau đó, ta nghi nhờ Vệ Minh cấu kết Thủy Phỉ, cấm túc hắn, phong phủ hắn, nghĩ đến bà đỡ thì có, còn thái y chưa chắc đã rãnh rỗi lo cho bọn họ. Việc sinh khó, chỉ có bà đỡ thôi thì chưa đủ, nếu không có người tinh thông y thuật, chỉ sợ trong phủ Trấn Quốc Công sắp tới sẽ một xác hai mạng.

Sau khi cấm túc, Vệ Minh ngày ngày trình lên tấu chương, không biện giải cho mình, chỉ là vấn an. Đoạn thời gian đó Cáp Đan đang bị thương nặng, ta mỗi ngày đều lo lắng mất tập trung, đừng nói nhìn tấu chương của hắn, ngay cả tên hắn ta cũng không muốn thấy, trực tiếp truyền lời, nến ngươi còn trình tấu chương, cẩn thận Trẫm đen toàn bộ người trong phủ ngươi nhốt vào ngục chịu tội. Vệ Minh không dám trình tấu chương, đám triều thần quen thói mượn gió bẻ măng, cũng không nhắc đến hắn, dần dần, ta quên mất còn có người này.

Thì ra hôm nay Tam phu nhân của hắn sinh?

Ta cúi đầu buông màng xuống, đoạn nói: "Truyền ý chỉ của Trẫm, bình thường vị thái y nào trị liệu cho Tam phu nhân, thì gọi hắn đến. Còn nữa, chúng ta không hồi cung, Trẫm sẽ đích thân qua nhìn."

Phủ Trấn Quốc công bị niêm phong, tuyên cáo Vệ Minh chính thức thất sủng, ngày xưa phủ Trấn Quốc Công ồn ào náo nhiệt giờ đìu hiu lạnh lẽo, ngay cả tấm biển "Trấn Quốc Công Phủ" cũng tiêu điều thất sắc không ít. Thái y đã đến trước ta một bước, ngay bên cửa đối diện, lĩnh chỉ nhanh chóng chạy vào trị liệu. Ta kêu hắn nhắn Vệ Minh, ta cảm thông hắn lo lắng, nên không cần đến chỗ ta tạ ơn, chờ hài tử sinh ra rồi hẳn nói.

Vệ Minh quả nhiên không tới, ta đoán hắn thật sự rất lo lắng, nếu không theo tính cách của hắn, thì cho dù Chương Táo có đích thân vào căn dặn, hắn cũng sẽ chạy tới chỗ ta sức đầu mẻ trán dập đầu. Nhưng không sao, những lúc đặc biệt thế này, ta cũng không tính toán, ta an vị trong tiền thính, vừa đợi vừa uống trà. Ngoại trừ nhìn không ra những người bên ngoài, hai vị phu nhân khác của Vệ Minh đều ở đây, tất cả mọi người trong Trấn Quốc phủ đều ra tiếp giá. Bọn họ đứng theo bối phận cung kính hành lễ, hàng đầu là hai vị thiếu phu nhân trang sức tỉ mỉ, ta cầm tách trà đầy bọt trà đánh giá, quan sát nửa ngày, mới "xì" cười một tiếng.

Này, thật là.

Hầu hạ ta chính là quản gia phủ Trấn Quốc Công, thấy ta nhìn tách trà bật cười, thì ân cần hỏi: "Bệ Hạ, ngài có cần gì căn dặn không ạ?"

Ta liếc mắt nhìn nước trà trong tay, mới hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi bình thường đều uống loại trà này?"

"Bẩm bệ hạ, chủ nhân thường ngày chỉ uống trà thiết quan âm, chỉ là hiện giờ không giống xưa, thượng đẳng thiết quan âm trong phủ đã không còn, bất đắc dĩ phải dùng loại này."

Ta nhìn bột trà trong chén, nhẹ gật đầu.

Thái y quả là thần y thánh thủ, chỉ sau nửa canh giờ, bên trong đã truyền tin, nói Tam phu nhân đã sinh, là nam hài tử. Cả nhà mừng rỡ, cùng nhau tạ ơn, dập đầu ngay ngắn, vui mừng hoan hô, ta lại cảm thấy người người quá huyên náo. Hơn nữa, trà còn khó uống như vầy ta nuốt không trôi, ta bèn nói với Chương Táo chờ ở tiền thính cùng bọn họ, còn ta muốn tự mình đi xem một chút.

Ta rất quen đường quen nẻo trong Phủ Trấn Quốc Công, cấu trúc nơi này, đều do ta tự mình kêu người thiết kế, sau đó xây dựng, ta cũng đến đây mấy lần. Ta đi một mình, quẹo qua hai hành lang uốn khúc, thì đến tiểu viện của Tam Phu Nhân. Trong viện người đến người đi, tuy bận rộn, nhưng không khí lại vui tươi. Ta muốn lướt qua bọn họ vào trong, nhưng lúc đi nửa đường đã bị người ngăn cản.

"Ngươi là ai? Đang làm cái gì? Sao lại muốn xông vào trong? Mau đứng lại!"

Cản ta chính là một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, tính tình trẻ con, án chừng bình thường được chủ nhân yêu thích, nên lời nói cùng hành động đều rất hung hăng, vênh váo. Nàng không biết ta là ai, chỉ biết ta là một nam nhân xa lạ, muốn xông vào phòng ngủ của chủ nhân nàng, cho nên sống chết không cho ta vào, còn hô to gọi nhỏ. Ta không tính toán với nàng, lúc ngẩng đầu, thì thấy Vệ Minh.

Mặt Vệ Minh toàn là mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi, thật không biết là hắn sinh hay phu nhân hắn sinh nữa. Hắn tính ra ngoài, bốn mắt vừa chạm mặt nhau, hắn liền ngẩn người.

"Thần..."

Vệ Minh nghiêm mặt muốn quỳ, ta liền ho khan, ngăn cản hắn rồi nói: "Không cần đa lễ. Ngươi bảo bọn họ lui xuống, ta muốn vào xem phu nhân của ngươi một chút."

Không biết hắn không muốn mọi người lui ra hay không muốn ta vào xem tam phu nhân của hắn, ánh mắt Vệ Minh có chút chần chờ, không nói lời nào, chỉ nhìn ta. Ta để mặc hắn nhìn, lát sau, hắn đành than nhẹ, rồi nói với hạ nhân: "Các ngươi đều đến hạ viện đi, phu nhân nơi này đã có ta."

Ta liền vào trong.

Nói ra cũng thực nực cười, phi tử của mình sinh ta cũng không ở bên, ngược lại phu nhân Vệ Minh sinh, ta lại ngóng ngóng nửa ngày. Trong phòng mùi máu tanh nồng đậm, trên đất là chậu nước vắt khăn dính máu, còn có hai chậu than nóng hừng hực. Vệ Minh dẫn đường đi phía trước, ta chậm rãi đi sau, cùng đến trước giường tam phu nhân. Vệ Minh xoay người nói: " Bệ hạ, đây chính là nội tử cùng hài tử vừa ra đời của thần."

Tuy rằng nói vậy, nhưng hắn dùng nửa thân người che khuất khuôn mặt phu nhân cùng hài tử, giống như sợ ta bỗng nổi điên, sẽ thương tổn bọn họ.

Ta không trách hắn. Ta đối với con thừa tự hờ hững, nhưng Vệ Minh lại khác, hắn theo chủ nghĩa "bất hiếu có tam vô hậu vi đại*" , hắn quan tâm đứa bé này bao nhiêu, ta đều biết rõ.

* nghĩa: Trong ba điều bất hiếu, không có con là tội nặng nhất.

Ta tiến một bước, Vệ Minh không thể không tránh, nhóc kia vừa ra đời, còn bọc trong tả lót, tiểu hài tử nhăn nhúm, cứ vậy xuất hiện trước mặt ta.

Ta cẩn thận nhìn kỹ, một lúc sau, bất giác mỉm cười: "Nhóc con thật xấu."

"Tiểu hài tử vừa chào đời vốn đều rất xấu." Tam phu nhân yêu thương vén một góc tả lót, trúc trắc hành lễ, " Phụ nhân Liễu Thị khấu kiến Ngô Hoàng, nguyện Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Phụ nhân thân thể bất tiện, không thể đứng dậy hành lễ, thỉnh Ngô Hoàng giáng tội"

"Không có gì" ta nhìn người có khuôn mặt giống thái phó đến tám phần, không biết tại sao, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều. "Sinh con hẳn là rất đau đi?"

"Bẩm bệ hạ, dân gian đều nói, nữ nhân sinh con như dạo một lần ở quỷ môn quan, tất nhiên rất đau. Nhưng nghĩ đến hài tử, nghĩ đến phụ thân hài tử, dù đau đi nữa cũng không tính đau." Vệ Liễu thị nói.

"Vệ Minh đối xử với ngươi có tốt không?" Ta hỏi.

"Phu quân đối với phụ nhân rất tốt." Vệ Liễu thị đáp, "Từ lúc phụ nhân có thai tới nay, không có việc gì là phu quân không chiều ý phụ nhân. Có một phu quân tốt như vậy, phụ nhân đã không còn gì mong cầu."

Nói đoạn, Vệ Liễu thị ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào đáy mắt Vệ Minh. Trong mắt Vệ Minh cũng ngập tràn nhu tình, khóe môi mang theo ý cười, chăm chú nhìn nàng.

Nhưng mà khi hắn quay đầu, ánh mắt lơ đãng chạm phải tầm mắt ta, sau phút ngắn ngủi loạn nhịp, nhu tình đột nhiên hóa thành cảnh giác.

Kỳ thực hắn không cần cảnh giác, ta đối với hắn, đối phu nhân của hắn, còn có con trai hắn hoàn toàn không có hứng thú, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến Cáp Đan.

Cái người từng nói với ta, vì ta, y không muốn con nối dòng.

Cho nên trên mặt y vĩnh viễn sẽ không xuất hiện vẻ mặt thỏa mãn, mừng rỡ của kẻ lần đầu làm cha?

Ta đột nhiên không còn hứng thú nhìn nữa. Ta từng chờ đợi đứa bé này, mang theo tâm tư chơi đùa, hiếu kỳ hài tử sau khi sinh sẽ là dạng gì, nhưng hôm nay gặp mặt, mới phát hiện cũng chỉ có vậy.

Ta lảo đảo đứng dậy, đi ra ngoài. Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà trầm ổn, Vệ Minh cũng theo sau. Ta ra ngoài, hắn cũng ra ngoài, ta bước vào trong viện ngừng lại, hắn cũng dừng lại cách ta hai bước đằng sau. Lần lựa hồi lâu, sắc trời đã tối, ta ngẩng đầu nhìn, một vầng minh nguyệt treo trên cao, trăng sáng sao thưa, không gia tĩnh lặng tịch mịt.

"Trẫm biết ngươi vẫn luôn mong cầu cuộc sống thanh nhàn như thế" Ta nhàn nhạt nói với người sau lưng, "Có thê, có tử, có đường quan rộng mở, có gia đình hòa thuận."

"Nếu ngươi muốn bình yên, Trẫm có thể ban nó cho ngươi." Ta nói, "Chuyện của ngươi, Trẫm sẽ chuyện cũ bỏ qua. Chỉ cần ngươi không gây thêm chuyện, Trẫm đảm bảo ngươi sẽ là một Trấn Quốc Công sống trong vinh hoa, phú quý. Nếu ngươi nhớ Thái Phó, Trẫm cũng có thể tìm Thái Phó cho ngươi. Còn chuyện giữa ta và ngươi..."

Vệ Minh thất thanh nói: "Bệ hạ!"

Ta hơi nghiêng đầu, từ góc độ này tuy không thấy được hắn, nhưng vẫn ngăn lời hắn nói."

"Chuyện giữa ta và ngươi..." Ta thở dài nhẹ nhõm, "Chỉ là một giấc mộng. Ác mộng cũng được, mộng đẹp cũng tốt, bây giờ tỉnh mộng, nên sớm quên đi..."

Ta nhắm mắt, nhấc chân bước ra ngoài. Nhưng ngay khi ta muốn bước ra tiểu viện, sau gáy bỗng nhiên đau đớn, ta cũng rơi vào hôn mê sâu.

Ta không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại ngũ giác mờ mịt, trong lúc hoảng hốt cảm giác có người túm lấy tay ta, một bên một cái, treo lên giá treo. Dây thừng buộc cổ tay vừa cứng vừa chặt, ta bị treo lên cao, hai tay căng ra, thân thể trụy xuống, vai cùng cánh tay tê rần. Bốn phía tối tăm, chỉ thấy xa xa đốt một chậu lửa đỏ rực. Ta nhìn người đang đứng đối diện, cũng không biết vì ánh sáng không tốt hay thị lực của ta yếu, làm cách nào cũng không nhìn thấy rõ dáng dấp của hắn. Trong tay người kia đang cầm cái gì, vừa dài vừa mềm dẻo, hắn nhúng nó vào thùng nước bên cạnh, một khắc sau, tay hắn xoay tròn, dùng sức quăng về phía ta.

Bong da tróc thịt, cảm giác đau đớn nháy mắt lan tràn toàn thân, ta giờ mới hiểu, đó là roi da được nhúng nước muối.

Roi da dài vẽ một đường cong, từng roi từng roi đánh xuống, đánh vào ngực ta máu me be bét. Roi đảo qua hai má, khuôn mặt ta đều bị xé rách, máu nhỏ tí tách xuống nền đất. Trong cơn đau đớn, thần trí của ta dần dần thanh tỉnh, liền lớn tiếng truy hỏi bọn họ là ai, sao lại đánh ta, có biết ta hiện là Hoàng đế hay không? Nhưng ta càng gầm lên, đổi lại roi quất càng hung tợn, đánh ta đến mức mất máu hụt hơi, rơi vào hôn mê.

Mấy ngày sau đó, ta ngày ngày đều bị bọn chúng treo lên đánh. Người đánh ta lúc nào cũng ẩn trong bóng tối, ta hỏi hắn là ai, hắn liền quất roi vào miệng ta, đánh miệng ta nở hoa, đau không chịu được. Vì vậy, ta không hỏi nữa, có hỏi cũng vô dụng, hắn khẳng định biết ta là ai, cũng biết bản thân dù có đánh Hoàng Đế cũng sẽ không chịu bất kì hậu quả gì.

Người kia quả thực là ăn nhung hươu, tay gấu, thể lực cực kì sung mãn, mỗi ngày đều đánh ta hai canh giờ mới ngừng, đánh ta ngất đi, rồi vì ăn đau mà ta tỉnh lại. Có lần ta bị bọn chúng kéo về, nửa đường tỉnh lại, liền lén lút dò xét hai bên, thì phát hiện mình đang ở một phòng giam bỏ hoang. Lúc đi qua các song gỗ phòng giam đều không có phạm nhân, chỉ có bạch cốt âm u. Ta bị vứt vào một phòng giam trong số đó, không ai trị thương, không ai quản ta sống chết, ngay một ngụm nước cũng không cho, mặc cho ta chết. Cũng may trong phòng giam ẩm ướt dột nát, nước mưa trên nóc nhà nhỏ xuống, ta khó khăn bò qua, ngửa đầu uống nước. Một giọt, hai giọt, ba giọt, khóe mắt quét đến hang chuột ở góc tường, một con chuột cái vừa mới sinh, thân thể đen đúa chen chút cùng bốn, năm con chuột con đỏ hỏn ngọ nguậy, ta thấy liền muốn nôn, quỳ trên đất, ói luôn cả mật.

Ta cảm thấy chính mình đã không còn đường sống, còn đánh như vậy, không quá ba ngày, ta đảm bảo thành ma, đoàn tụ với phụ hoàng cùng huynh đệ đoản mệnh của mình. Ta không ăn, cũng không uống, như đèn cạn dầu. Rút cạn những ngày cơm ngon áo đẹp nhiều năm tích góp, hễ động một chút là ngất đi, khi tỉnh lại thì sẽ nghĩ ta thành ma cũng không tha cho Vệ Minh, gϊếŧ cả nhà Vệ Minh, suy nghĩ của ta cũng bồng bềnh ra ngoài biên ải, đến thảo nguyên. Trong bóng tối không phân định ngày đêm, ta chợt tỉnh chợt mê, có lần tỉnh lại thần trí ta minh mẫn, còn cẩn thận suy đoán, thời gian bị kéo ra ngoài hình như đã rất lâu rồi.

Bọn họ không đánh ta nữa?

Ta kích động, rồi ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa, trước mặt là hai cái bánh màn thầu cùng một chén nước. Ta cầm bánh ăn như sói đói, ăn xong một cái lại ăn tiếp một cái, mới ý thức được bánh này không chỉ dùng bột làm thành, bên trong không biết trộn cái gì, có cát có đất. Ta nhớ lại bữa ăn ngày xưa có mấy chục món, mà màn thầu thì chưa từng nghe qua. Nhưng ta đói cực, ăn gì cũng được, chỉ lát sau, nước cùng hai cái bánh màn thầu đã không còn.

Mấy ngày sau đó, không có ai đến đánh ta, mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy hai cái bánh màn thầu cùng chén nước. Ta từng cố gắng để ý ai đưa chúng đến, nhưng vẫn không rõ. Sau thức ăn, là hai vị đại phu. Bọn họ xách theo hòm thuốc, rắc thuốc lên miệng vết thương khiến ta đau như xát muối, ta rên hừ hừ. Rắc thuốc xong, thì khiêng ta như khiêng gà chết, trước sau quấn vải. Khoảng cách rất gần, ta nổ lực mở to mắt, muốn nhìn rõ nhân dạng bọn họ, nhưng không thấy rõ, chỉ loáng thoáng thấy được kí hiệu nhỏ ở sau vành tai, chứng minh thân phận bọn họ.

Dấu ấn này ta từng nghe qua, hôm nay mới tận mắt thấy.

Bôi thuốc, không đánh, còn cho ăn cơm, khiến vết thương không còn sinh mủ, mà bắt đầu kết vảy. Chỉ là thể lực ta vẫn suy yếu, dù sao ăn uống cũng không đủ. Nhưng có thể sống, vậy cũng đủ rồi. Ta đau đớn lại không có sức, muốn hoạt động một chút cũng chẳng đi được vài bước, mà còn đổ một thân mồ hôi hột.

Vì vậy ta đến gần chân tường ngồi xuống, quan sát ổ chuột trong góc tường.

Vừa quan sát vừa nghĩ, tại sao bản thân lại lưu lạc đến nước này.

Còn không đợi ta suy nghĩ rõ ràng, thì có hai kẻ tiến vào phòng giam, một bên một người, lôi kéo ta, như tha bao tải xách ta ra ngoài. Kéo ta tới gần cái giá mấy ngày trước hành hình, ném vào chân một người.

Ta ngẩng đầu, người kia cũng cúi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ta khẽ mỉm cười.

Thời gian nhiều năm trôi qua, ta lại gặp Thái phó.

Thái Phó bị hủy dung. Từ mắt trái đến gò má phải có một vết sẹo lớn do đao chém thành, khiến mũi hắn như bị gãy. Hắn rốt cuộc không còn là công tử tiêu sái cưỡi ngựa, được các cô nương săn đón nữa rồi, mà có lẽ vì dung mạo bị phá hủy, hoặc do nhiều năm khốn cùng, hắn đã trở nên tối tăm mà tàn nhẫn, ánh mắt nhìn ta như nhìn giun dế thấp hèn.

Hắn như muốn một cước giẫm chết ta.

Nhưng hắn không thể giẫm, nếu không lúc này ta sớm đã bị hắn đánh chết. Hắn nhìn ta hận thấu xương, nửa ngày sau mới hỏi: "Ngọc tỷ ở nơi nào?"

Thái Phó năm đó nói chuyện dễ nghe cỡ nào, lúc hắn mang chúng ta đến thư phòng đọc tứ thư ngũ kinh, đạo lý khô khan của thánh nhân qua giọng đọc của hắn nghe êm tai cực kỳ. Bây giờ giọng hắn lại khàn đυ.c thô ráp, cuốn họng như bị người ta dùng cát lau qua, vừa cất tiếng, hạt cát ma sát nhau sàn sạt, nghe qua tưởng hắn bị ho khan.

Ta đẩy thân người dậy, cười với hắn. Ta cảm thấy bản thân nên cười thật đẹp, sau đó nghĩ lại, mình khi đó vết thương trên miệng đầy rẫy, cười một chút đã đau, sao có thể dễ nhìn cho được: "Ngươi cùng Vệ Minh gặp nhau khi nào?"

Thái phó không đáp, lặp lại câu hỏi: "Ngươi đem ngọc tỷ giấu ở chỗ nào ?"

"Ngươi cùng Hoài Giang có quan hệ gì?"

"Ngươi nói chỗ giấu ngọc tỷ, ta có thể tha ngươi một mạng."

"Nói cho Trẫm biết, kẻ chống lưng tham hủ trong kinh đến cùng là ngươi hay Vệ Minh, Trẫm sẽ tha ngươi một mạng."

"Ngươi có nói hay không? !"

"Trẫm còn một vấn đề..."

"Ngươi!" Thái phó giận dữ, đá một cước, khiến ta chật vật tránh né, trên đất lộn mèo, làm nứt vô số vết thương, hại ta đau đến hút khí, giơ tay lên nói: "Một vấn đề cuối!"

Ta nhìn Thái phó, mồ hôi lạnh men theo thái dương ta chảy xuống.

"Thiên hạ bây giờ... Vẫn là của Trẫm chứ?"

"Hôn quân!" Thái phó lớn tiếng quát mắng, "Ngươi căn bản không xứng làm Hoàng đế!"

"Ta từng nghĩ rằng mặc dù ngươi tài học thường thường, nhưng tính tình thành thực lương thiện, nếu có lương thần phụ tá, chắc chắn sẽ có thành tựu thịnh thế. Thật không nghĩ đến ngươi lòng dạ độc ác, trước gϊếŧ chêt trung thần, sau chém đầu huynh đệ, còn lười nhát không chăm lo triều chính, tùy ý để tham ô hoành hành, ức hϊếp bách tính! Từ lúc ngươi kế vị đến nay, người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than, làm Vua nếu thế này, không bằng đổi một Hoàng Đế khác!."

Thái Phó dựng đứng lông mày, ngữ khí kích động, lúc nói chuyện không tự chủ xoay đầu, ta mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng đoán sau tai hắn chắc có kí hiệu nhỏ -- mỗi người tham gia đảo chính đều có kí hiệu như vậy, đó là bằng chứng chứng minh bọn họ không phản bội.

Ta gật gật đầu, cười lạnh: "Trẫm đã hiểu, thích khách hôm đó là ngươi phái đến. Chỉ là không rõ, hôm Trẫm ở trong phủ Vệ Minh, tập kích Trẫm đằng sau là ngươi hay là Vệ Minh."

Thái Phó đương nhiên không trả lời, mà đáp án cũng không còn trọng yếu.

"Ngọc tỷ tất nhiên trong tay Ti lễ giám," ta lạnh lùng đáp, "Đi tìm hắn mà đòi."

"Ti lễ giám không giữ ngọc tỷ." Thái Phó trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu quát, "Mang hắn tới!"

Vừa dứt lời, thì có một người bị trói gô ném lại đây. Người kia không chỉ bị trói chặt tay chân, mắt miệng đều bị buộc lại, trên người vết roi đầy rẫy, hắn so với ta còn thảm hơn, bị đánh đến thương tích đầy mình. Đặc biệt là hai bên má, như bị người ta ủi phẳng, máu thịt be bét, thối rửa bưng mủ, nhìn gần hơn, bên trong còn có giòi bọ!

Người kia bị ném trước mặt ta, mở mảnh vải niêm phong mắt miệng. Ta lúc đầu còn không nhận ra, mãi đến khi hắn run rẫy kêu hai tiếng "Bệ hạ", ta mới hoảng hốt: "Chương, Chương Táo?"

Khóe mắt Chương Táo bị nứt, máu không ngừng chảy xuống, ta không biết hắn có nhìn thấy ta hay không, nhưng hắn vẫn nỗ lực nhìn, khóc không ra nước mắt: "Bệ hạ!"

Lúc này ta dù có đau cũng không thèm quản. Ta nâng vai Chương Táo, kéo hắn dựa vào khuỷu tay ta. Hắn không chịu dựa, trong miệng không ngừng lầm bầm: "Bệ hạ, không thể, không thể... trên người nô tài bẩn... trên người nô tài bẩn..."

"Chương Táo" ta nâng hằn dậy, kéo sát vào, để hằn thấy rõ chút, đau lòng nói, "Sao ngươi cũng bị bọn họ bắt?"

" Ngày ấy nô tài ở trước phủ Trấn Quốc công chờ Bệ hạ, đợi mãi không thấy Bệ hạ. Một lát sau, Trấn Quốc Công đi ra nói, Bệ hạ tối nay ngủ ở Quốc Công Phủ. Tuy nói trước đây Bệ Hạ cũng từng ngủ ở Phủ Trấn Quốc Công, nhưng hôm nay... Nô tài cảm thấy rất kì quái, muốn đi hầu hạ, Trấn Quốc Công lại đuổi nô tài về. Nô tài không yên lòng, liền đến tìm Thính Phong xử Lưu đại nhân, Lưu đại nhân không mở cửa cho nô tài, nô tài hết cách, đành đi tìm Thôi đại nhân. Cả nhà Thôi đại nhân xuất môn đi tảo mộ, nô tài đành đến phủ mấy vị đại nhân khác gõ cửa gọi, các đại nhân cười đến ám muội, nói nô tài không cần tự chuốc nhục, nô... Nô tài thực sự đã hết cách, không thể làm gì đành hồi cung chờ tin." Chương Táo khóc không thành tiếng, " Nô tài ở trong cung ba ngày cũng không nghe chút tin tức của Bệ hạ, nô tài sốt ruột muốn đến phủ Trấn Quốc Công, ai ngờ lúc này truyền đến tin Bệ hạ băng hà...."

Nói tới đây, Chương Táo đột nhiên òa khóc: "Trấn Quốc Công nói Bệ hạ bị đột tử mà chết, nhưng long thể Bệ hạ là do nô tài chăm sóc, Bệ hạ thân thể cường kiện, sao có thể đột nhiên chết trong đêm?! Huống chi sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nô tài còn chưa nhìn thấy thi thể của Bệ hạ, thì sao có thể nói Bệ hạ băng hà? Cũng không có người nào nghe nô tài, Trấn Quốc Công phái người tới bắt nô tài, hắn... hắn còn tìm thấy Thái phó, muốn phò tân quân lên ngôi! Bệ hạ, hoàng tử mới lớn có một chút, sao có thể xử lý triều chính?!"

"Đừng có phí lời!" Thái Phó trầm giọng nói, "Là ngươi đòi gặp Chu Dục mới chịu nói tung tích ngọc tỷ, bây giờ đã gặp, thì mau giao ngọc tỷ ra, nếu không đừng mong sống sót!"

"Câm miệng!" Chương Táo quay đầu hét lớn, "Loạn thần tặc tử! Tục danh của Ngô hoàng há để cho ngươi gọi?! Huống chi bây giờ, dù có giao ngọc tỷ ta cũng chưa chắc còn mệnh..."

Ta không hiểu: "Ngọc tỷ gì? Ngọc tỷ đang ở chỗ của ngươi? Ngọc tỉ không phải nên ở chỗ của Ti Lễ giám à?"

"Bệ hạ, ngài quên rồi sao, hôm đó ngài kêu nô tài đến Ti Lễ Giám mang ngọc tỷ về!"

Ta nhìn Chương Táo, chậm rãi nhớ lại.

Đúng rồi, ngày ấy nửa đêm tỉnh mộng, ta liền mơ thấy Cáp Đan, trong lòng chua xót, ta kêu Chương Táo trong đêm mang Ngọc tỷ từ Ti lễ Giám về, ta muốn hạ chỉ, kêu nhóm người Cáp Đan trước khi đến biên ải mau mau trở về. Nhưng lúc cầm Ngọc tỷ, lý trí ta cũng quay về. Ngọc tỷ vẫn chưa trả lại, mà thánh chỉ cũng chưa ban.

"Ngươi đem ngọc tỷ giấu rồi?" Ta hỏi.

Chương Táo gật gật đầu.

Khi nãy, Thái Phó hỏi ta tung tích Ngọc tỷ nhiều lần cũng không còn khó hiểu. Hắn nhất định không tin Chương Táo có gan giấu ngọc tỷ, tưởng ta dặn dò, mới đi hỏi ta, thấy ta quả thật không biết, mới kéo Chương Táo vào.

Thật ra không chỉ mình Thái phó không tin, ta cũng không tin. Chương Táo trước giờ không phải là người có cốt khí, dù ta đạp hắn đánh hắn bắt hắn quỳ, có lần vì tức giận Vệ Minh, ta còn đem một bát nước nóng hất vào người hắn, nóng khiến hắn lột một tầng da, hắn cũng không dám nói tiếng nào. Hắn làm sao có can đảm giấu ngọc tỷ như vậy, còn bị người đánh thành như này, mà vẫn không chịu khai?

Ta cắn chặt hàm răng, hối hận cực kì, ta không nên đạp hắn, lại càng không nên bắt hắn quỳ.

"Thái phó cùng Trấn Quốc công Vệ Minh đều là bọn vong ân phụ nghĩa, bọn họ nhân danh phù trợ tân quân để thao túng triều chính, nhưng bọn chúng không có ngọc tỷ, chung quy cũng là danh không chính ngôn không thuận! Nô tài là người cuối cùng nhìn thấy ngọc tỷ, bọn họ liền nhốt nô tài, dùng cực hình tra khảo. Nô tài không nói, nô tài muốn gặp Bệ hạ rồi mới khai. Lúc đầu bọn chúng lừa nô tài, nói, nói Bệ hạ đã chết rồi... Chết cái rắm! Bệ hạ vạn thọ vô cương, sao có thể chết! Vệ Minh quả là tên tiểu nhân khốn kiếp, Bệ hạ đối với hắn tốt như vậy, ban cho hắn cơm ngon áo đẹp, ăn đồ ăn ngon đều nghĩ đến hắn, mà hắn luôn miệng cứ nguyền rủa Bệ hạ!" Chương Táo dùng sức tiến lại gần ta, cả người hắn đều có mùi, khi hắn cử động, huyết cùng mủ chảy ra. Ta không chê hắn bẩn, nhưng hắn vẫn cẩn thận tiến gần, lại không dám chạm vào ta, thấp giọng nói, "Bệ hạ, trên đời không có người thứ hai biết chỗ nô tài giấu ngọc tỷ, nô tài chết cũng không hết tội, ngài hãy giữ bí mật này, để bảo toàn mạng sống. Bệ hạ, ngọc tỷ giấu ở..."

"Không cần." Ta dứt khoát vỗ nhẹ cánh tay hắn, dịu dàng nói, "Không cần nói cho Trẫm, Trẫm cũng không muốn biết. Ngay cả ngươi cũng hiểu, chúng ta không thể bảo toàn tính mạng, Trẫm còn không hiểu sao? Hay là nói, ngươi cũng muốn Trẫm bị đánh như ngươi hả?"

Chương Táo sững sờ, đột nhiên há to miệng, "Oa" lên khóc lớn.

"Bệ hạ, nô tài mười tuổi tiến cung, mười lăm tuổi hầu hạ ngài, cũng chưa từng gặp chủ nhân nào khoan dung hơn ngài. Bệ hạ, nô tài không sống nổi nữa, phải đi trước ngài một bước rồi. Nô tài thành quỷ cũng sẽ không tha cho những kẻ hại ngài, nhất định phải cầu xin Hắc Bạch Vô Thường, trước tiên lấy mạng Vệ Minh, sau đó lấy mạng Ân Yến Ninh! Bệ Hạ phải sống, nô tài nhất định sẽ lấy mạng hai kẻ này, thiên hạ này là của ngài! Nô tài nếu có đầu thai, nguyện sẽ hầu hạ Bệ hạ!"

Chương Táo đột nhiên nói lời trăn trối, lòng ta có dự cảm không lành, quay đầu thì thấy hắn nghiến chặt hàm răng, trong chớp mắt, một vệt máu từ khóe môi hắn chảy ra.

"Độc dược...là...là..." Tròng mắt Chương Táo không chuyển động mà nhìn ta chằm chằm, lát sau, ánh mắt hắn dần tan rã, không còn khí tức.

Ta nhẹ nhàng ôm hắn.

"Nếu có kiếp sau..." Ta nói, "Tìm một gia đình giàu có đầu thai, đừng tiếp tục hầu hạ Trẫm."

Sau đó, ta chậm rãi đặt Chương Táo nằm ngang, tay phải chống đất, dùng toàn bộ sức lực, một lần, hai lần, liều mạng đứng lên.

Ta lạnh lùng nhìn Thái phó, Thái phó cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta cắn răng nở nụ cười.

"Vệ Minh!" Ta kêu to, "Đi ra, Trẫm biết ngươi đang ở đây!"

Phòng giam trống rỗng. Một tiếng, hai tiếng không có lời đáp chỉ có tiếng vọng. Ta mở miệng lại muốn gọi to, Thái Phó hoảng hốt, giận dữ nói: "Hôn Quân, ngươi điên rồi sao!"

Ta không để ý hắn, lớn tiếng nói: "Vệ Minh, đi ra, Trẫm biết ngươi đang xem!"

Thái phó giận dữ, hắn không cho ta gọi, ta trốn hắn, một tiếng lại gọi một tiếng, câu sau đè câu trước, khắp phòng giam đều quanh quẩn hai tiếng "Vệ Minh". Cũng không biết Thái phó từ khi nào có tật xấu này, rõ ràng là quan trạng nguyên, xuất thân từ khoa cử, bây giờ lại mang binh khí trên người. Hắn cản ta không được, cổ tay run lên, roi da trong tay áo trượt ra ngoài. Ta ngày ngày bị quất, giờ thấy roi da, hắn chưa đánh ta đã đau, nhưng ta bất chấp, liều mạng chịu đòn, ngước đầu, nhìn bốn phương tám hướng hô to: "Vệ Minh, ngươi ra đây cho Trẫm!"

Thanh âm cuối cùng, ta liền thấy đuôi roi quét ra tiến thẳng vào mặt ta. Ta cắn răng cười lạnh, không né không tránh, đợi nửa ngày, roi chỉ đến nửa đường.

Có người chặn roi lại.

Chính là Vệ Minh.

Khinh công của Trấn Quốc công đại nhân quả thực không tồi, ta không biết hắn làm cách nào nhảy ra, nắm chặt roi trong tay. Thái Phó đánh không được, trừng mắt căm tức nhìn hắn, hắn cũng không buông tay, không giải thích, lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, quay đầu nói với ta: "Bệ hạ."

"Ngươi còn nhận ra Trẫm là Hoàng đế sao?" Ta cười nhạt, "Rất tốt. Trẫm hôm nay chắc không thể sống, nhưng Trẫm là Đế vương, ngươi nếu còn thừa nhận Trẫm là vua, thì Trẫm muốn tự chọn cái chết cho chính mình."

"Bệ hạ, nói ra tung tích ngọc tỷ, ta có thể tha cho ng một mạng." Vệ Minh ném roi qua một bên nói, "Ta bảo đảm ngươi bình an phú quý, mai danh ẩn tích."

"Không cần!" Ta cười, "Trẫm xem thường bình an phú quý, mai danh ẩn tích."

Vệ Minh kinh ngạc nhìn ta chăm chú, nửa ngày sau, hắn mới nói: "Được, ngươi muốn chết thế nào?"

"Vệ Minh!" Thái phó ngăn cản, hắn chung quy so với Vệ Minh đa mưu túc trí hơn, nhưng Vệ Minh chỉ khoác tay, ngắt lời hắn.

"Nói đi." Vệ Minh nói, "Dù cho ngươi muốn phong quang đại táng, táng vào hoàng lăng, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Quả nhiên biến thành quyền thần, ngữ khí nói chuyện cũng không giống trước. Ta nén ý cười lạnh: "Không cần táng vào hoàng lăng, bị chết uất ức thế này, Trẫm không còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông. Trẫm muốn cùng ngươi so kiếm, là đấu sinh tử, hoặc là ngươi giết Trẫm, hoặc Trẫm giết ngươi."

"Ngươi không thể thắng ta." Vệ Minh nói.

"Ngươi không dám?" Ta cười nhạo.

Vệ Minh nắm tay thành quyền, nhấc chân đi tới góc tường, đem hai thanh kiếm cổ trên giá xuống, một thanh cầm trong tay, một thanh đưa đến trước mặt ta.

Ta nhận lấy, đánh giá sơ bộ, án chừng nặng nhẹ vừa phải.

"Mời!" Ta cùng Vệ Minh đồng thời thủ thế chuẩn bị, chữ "Thỉnh!" vừa ra, ta vung kiếm đâm thẳng vào ngực Vệ Minh.

Vệ Minh võ nghệ siêu quần, ta chỉ thấy mỗi Cáp Đan là thắng được hắn, còn ta một chiêu của Cáp Đan cũng không đỡ nổi, chiêu thức vừa tung tuy đẹp mắt, nhưng sao có thể thương tổn Vệ Minh? Huống chi toàn thân ta đều bị thương do roi, còn nhiều ngày thiếu ăn thiếu uống, bình thường sức lực tràn trề, mà giờ này chỉ còn ba phần lực, quả nhiên xuất kiếm nửa đường, chiêu thức đã lụi, Vệ Minh dễ dàng tránh được, lắc cổ tay, tránh thế công của ta.

Ta khiêu chiến Vệ Minh, là muốn khích hắngiết ta. Ta đoán thể lựccủamìnhlúcnày tiếp không quá ba chiêu của hắn. Nhưng ai mà biết được, mười ba chiêu trôi qua, Vệ Minh còn cùng ta giao đấu, ta xuất kiếm chậm, cũng không có lực đạo, một kiếm chém qua chắc chắn là ta chết, nhưng hắn không ra tay, muốn dùng một tư thế xảo diệu né tránh chiêu thức của ta. Đây rõ ràng là nương tay, ta không biết Vệ Minh suy nghĩ thế nào, có thể là do hắn do dự thiếu quyết đoán, vậy cũng không lạ. Nhưng mà thể lực của ta có hạn, hắn cứ nương tay, ta lại không có thể lực cùng hắn chơi đùa.

Vì vậy ta nghiêng người tiến lên, kiếm nắm trong tay, dùng chiêu "Du Long vẫy đuôi", kiếm hướng vào gân tay của hắn, thân thể cũng cùng hắn va chạm.

"Không cần tiếp tục nương tay", ta nhỏ giọng nói, "Ngươi không nghĩ tới cuộc sống sao này của mình với Thái Phó hay sao?"

Câu này quả nhiên hữu dụng, dù sao ta sớm muộn gì cũng chết, người làm bạn với Vệ Minh sau này chính là kẻ đang xem cuộc vui - Thái Phó đó nha! Vệ Minh nương tay với ta, Thái Phó không phải không thấy, ngươi nghĩ Thái Phó sau này sẽ nghĩ cái gì? Thái Phó nháo kịch vui, giận đến nổi bão, cũng không gọi Vệ Minh vào là vì cái gì? Vệ Minh dịu dàng nhưng cũng không ngốc, sau khi nghe câu này, thì kiếm phong chợt đổi, chiêu thức bén nhọn xuất ra, chiêu nào chiêu nấy đều công vào chỗ yếu hại của ta, cũng không thèm mở một đường máu lưu tình.

Tốt lắm, ta cầm kiếm đỡ, ngay tại lúc Vệ Minh cầm kiếm lao tới, ta liền thu mũi kiếm, dùng thân mình đón nhận lưỡi đao bảo kiếm.

Khi ấy, từng có người tại đêm sinh nhật dạy ta bảo mệnh ba chiêu.

Y từng nói, mong ta vĩnh viễn không dùng chiêu thứ ba, nếu không may phải dùng, thì dù là chân trời hay góc biển, trong vòng mười hai canh giờ, y chắc chắn sẽ đến trước mặt ta.

Hiện giờ y đã vượt qua quan ải, có cố gắng chạy hết tốc lực, cũng phải hai ngày mới đến kinh thành. Huống hồ không có lệnh phù qua cửa, y làm sao có thể vào quốc thổ Khánh Triều, rồi sao trong mười hai canh giờ chạy đến trước mặt ta?

Nhưng y yêu ta, ta cũng tin y.

Ta di chuyển nhẹ nhàng, không kịp thấy hào quang kiếm ảnh, lưỡi dao sắc bén hiển nhiên cắm thẳng vào ngực.

Đau, đau quá, mấy ngày bị roi quất gom lại cũng không đau bằng một kiếm bị người đâm.

Trước khi ta ngất, chỉ thấy máu văng tung tóe khi lưỡi kiếm rút ra, cùng ánh lửa đang nhảy múa bập bùng.

Cáp Đan, nhanh tới cứu ta.