Chương 5-2

Một Đời Hôn Quân - Chương 5-2

Ngày đó sau khi Cáp Đan rời đi có trình tấu chương từ biệt, sổ con vừa đệ tới trước mặt, ta nhấc bút lông, dĩ nhiên nên phê "chuẩn" một chữ, nhưng ngay cả mở tấu chương ta cũng không có dũng khí, chỉ có thể phân xuống nội các. Mạnh Sĩ Chuẩn chuẩn tấu, ta hoài nghi hắn và Thôi Dương là cùng một bọn, các nghi thức tiễn đưa vừa nhanh vừa gọn, chỉ trong vòng ba ngày, tại quãng trường kèn pháo ngợp trời nơi ta nghênh tiếp Cáp Đan, nay lại tiễn y đi.

Ngày ấy gió bắc chợt nổi, hoa đào mới hé bị thổi bay đầy đất, ta nổ lực không cho bản thân nhìn Cáp Đan, sau đó ta có hỏi Chương Táo một chút, Cáp Đan cũng không liếc mắt nhìn ta.

Cứ vậy y đi rồi.

Sau khi y đi, ta che lại cửa nhỏ trong tẩm điện, cũng đổi luôn bồn tắm mới. Chương Táo hỏi ta, cái cũ xử lý thế nào, ta kêu lão bỏ đi, trong lòng hiểu rõ, chính mình sẽ không dùng nữa. Buổi tối nằm trên long sàn vắng vẻ, lúc thì ngủ không được, khi thì trong lúc say giấc bấc giác lùi ra sau, cảm giác có người đang duỗi cánh tay ôm ta. Thường xuyên mơ rồi lại tỉnh, cứ vậy đến bình minh. Ban đêm không ngủ ngon, buổi trưa liền mệt rã rời. Ta nằm trên giường nhỏ ngủ trưa, trong mộng cứ mơ lung tung, hôm thì mơ trong xe thiết mã chạy ngàn dặm, mai thì mười dặm Hoài Giang ở Ôn Nhu Thôn. Có lần bị Chương Táo lay tỉnh, lão nói trong mơ ta kêu rất lớn, sợ ta trúng tà, liền hỏi trong mộng mơ gì. Ta chỉ ôm thảm, chân trần cọ da Bạch Hổ, nói, Trẫm chỉ mơ đang cưỡi ngựa thôi.

Mạnh Sĩ Chuẩn đi, hiệu suất trong nội cát giảm xuống rõ rệt, tấu chương nhiều đến nổi phê không hết, gấp thành mấy chồng lớn đưa ta. Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, ta quyết định chăm lo việc nước, từ sáng đến tối, liên tục phê tấu chương. Có hôm Dung Phi ôm nhi tử đến thăm, dâng trà đến trước mặt, ta liền nói chuyện với nàng đôi câu, nói dăm câu nhàn ngôn sáo ngữ, nội dung cụ thể ta đều quên mất. Sau đó Dung Phi đi rồi, nghe nói vừa đi vừa lau nước mắt, ta hỏi Chương Táo, Trẫm làm gì thất lễ với nàng sao? Chương Táo nói không phải, Dung Phi nương nương là đau lòng ngài, ngài rất gầy.

Đám triều thần cũng nói ta rất gầy, tiều tụy. Một đêm nào đó ta không ngủ được, lúc trời sắp sáng ta liền kêu Chương Táo thay triều phục cho mình, ta muốn thượng triều. Chương Táo cả kinh sửng sốt nửa ngày, mới dặn dò cung nhân tìm triều phục cho ta. Ngồi trên triều điện, thần thái các đại thần bên dưới đều muôn màu muôn vẻ. Thí dụ Thôi đại nhân, tâm nguyện mấy năm nay thành thật, nước trong hốc mắt rưng rưng, nhìn ta như một đấng minh quân; còn một nhóm người trợn mắt ngoác mồm giống như thấy quỷ, trong lòng chắc nghĩ không ngờ đời này còn thấy ta thượng triều; còn phần đông, là mấy kẻ tám trăm năm không có cơ hội nhìn thấy thiên tử, vẻ mặt bọn họ là trấn định nhất, ánh mắt chăm chú, từ trên xuống dưới, không cam lòng chớp mắt, cứ nhìn ta chằm chằm.

Ta nghĩ bọn họ muốn nhân cơ hội này xem kỹ bộ dáng của ta, sau đó ngẫm lại, có khả năng bọn họ là nghĩ khánh triều chúng ta có đổi hoàng đế không. Dù sao lần gần nhất thấy ta là ba năm về trước.

Các đại thần chưa có chuẩn bị, cứ cho rằng lâm triều chỉ là ứng phó, bề trên chỉ điểm danh, rồi sẽ nhanh trở về môn hộ làm việc. Ta vừa xuất hiện, bọn họ tay chân đều luống cuống, không kịp ứng phó. Lâm triều nghị sự một phen đều cực kỳ trúc trắc, các đại thần đoán không ra tâm tình của ta, trong tấu chương cái gì cũng dám nói, còn trước mặt thì nín thin. Không biết là ai khơi mào, nói nhìn mắt ta đều thâm đen, cho rằng ta gần đây lo lắng quốc sự vất vả nên cần phải nghỉ ngơi, các đại thần đều dựa vào đó mà xôn xao, khuyên ta nên bảo trọng long thể. Ta nghe bọn họ càng nói càng kỳ cục, chỉ là hùa nhau không có gì bẩm tấu, nên cười một cái, vung tay áo, tan triều.

Ngày thứ hai ta lại lên triều, bách quan đều có chuẩn bị, lâm triều nghị sự cũng náo nhiệt hơn. Rồi ngày thứ ba, thứ tư... Đến ngày thứ tám thượng triều, ta không dậy nổi, liền không thượng triều.

Sau khi ta rời giường đã là giữa trưa, Chương Táo nói, Lễ bộ Thôi đại nhân cầu kiến, đã đợi nữa buổi.

Lúc ta còn giãy dụa trong mộng dài đằng đẵng chưa thoát, nghe Thôi Dương đến, giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng gọi lão tiến vào. Thôi Dương trình tấu chương, trên đó viết mấy việc lão muốn khởi bẩm, chỉ là một, hai việc trong Lễ bộ, chờ lão nhân gia nói xong, là nên cáo lui, nhưng lão không đi, mà ta cũng không nỡ cho Thôi Dương đi.

Ta nói: "Thôi khanh, ngươi bồi Trẫm nói chuyện phiếm đi."

Thôi Dương nói: "Bệ hạ muốn tán gẫu việc gì, thần tự nhiên phụng bồi."

Ta nói: "Thôi khanh, Trẫm mấy ngày nay đều thượng triều, khanh có cao hứng không?"

Thôi Dương nói: "Bệ hạ chăm lo việc nước, thần thân là thần tử, tất nhiên rất vui mừng. Chỉ là mọi việc không thể nóng lòng, nếu Bệ hạ vì quốc sự vất vả mà tổn hại long thể, thì đây chính là sai lầm của chúng thần."

"Cho nên ý của khanh là muốn Trẫm làm việc nghỉ ngơi hợp lý, đừng để quá mệt, cũng đừng quá nhàn rỗi?"

"Ngô hoàng thánh minh."

"Nhưng Trẫm rãnh rỗi không biết làm gì nha."

"Bệ hạ không phải rất thích xem diễn sao? Thần nghe nói, phủ nội vụ mới chọn một nhóm nghệ nhân tiến cung, xướng ca đều rất tinh thông, nếu Bệ hạ rảnh không bằng xem môt chút. Hay là đến thao trường, cùng bọn thị vệ so chiêu, giãn gân giãn cốt. Nếu Bệ hạ cao hứng, còn có thể đi dạo trong hậu cung, Dung phi nương nương xuất thân danh môn, dịu dàng hiền thục, tiểu hoàng tử cũng ngoan ngoãn đáng yêu, Bệ hạ trò chuyện với bọn họ nhiều một chút, Thiên gia ninh, vạn gia ninh a."

"Ừm." Ta gật gật đầu.

Cứ vậy im lặng một hồi không nói

Đến nửa ngày, ta đột nhiên hỏi: "Thôi khanh, Trẫm có một vấn đề, suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra. Khanh đã cao tuổi, có lẽ có thể giảng rõ cho Trẫm hiểu. Khanh nói thử xem, khanh sống đến tận bây giờ, có điều gì khiến bản thân cố gắng cắn chặt răng, mà cũng không vượt qua được không?""

Thôi Dương ngẩng đầu nhìn ta, nửa ngày sau, lão nhân gia quỳ xuống.

"Bệ hạ, bất kể có khó khăn gì, chỉ cần cắn chặt hàm răng, đều có thể chịu đựng được."

"Ừm, Trẫm cũng nghĩ vậy." Ta nhắm mắt, "Đều có thể vượt qua, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi."

Ta thở dài, nhìn Thôi Dương đang quỳ dưới điện: "Thôi khanh, Trẫm đã không có việc gì, khanh lui trước đi."

Thôi Dương đi rồi, Chương Táo thúc giục ta dùng bữa sáng. Buổi sáng qua mau, ta bụng trống còn triệu Thôi Dương, Chương Táo sợ ta đói, liền hối ta nhanh về ăn. Ta nghe được nhưng không để tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm tấu chương mà Thôi Dương trình lên, ánh mắt chăm chú.

Tấu chương kia viết những đề mục Thôi Dương khởi bẩm, tổng cộng có bốn điều, nhưng lão chỉ nói ba việc. Việc cuối cùng trình lên lão đầu không nói, là tin tức liên quan đến Cáp Đan. Nhóm người Cáp Đan rời kinh, đã đến biên quan, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hôm nay sẽ xuất quan về thảo nguyên. Lần này y xuất quan, trừ khi có việc nguy cấp, nếu không ta cùng y kiếp này khó gặp. Kỳ thực đâu cần đến hôm nay, ngày ấy ta nhẫn tâm cắt đứt với y, cũng đã quyết tâm kiếp này không gặp nữa.

Ta không biết tại sao y còn vào mộng của ta.

Ta ngồi ngẩn người hồi lâu, từ từ cảm thấy đói bụng, mới chịu đi dùng cơm. Lúc ăn cơm thì nhớ tới việc Thôi Dương nói, có một nhóm đào hát vừa tiếng vào nội vụ phủ, liền kêu Chương Táo truyền nhóm người đến. Nhóm đào hát xướng cả buổi trưa, làm ta buồn ngủ, nên lệnh bọn họ lui, ta muốn về tẩm điện nghỉ ngơi. Cũng không biết tại sao, càng nằm trên giường, ta liền trằn trọc, khó chịu trở mình, đến nổi tỉnh cả ngủ.

Ta nghĩ có thể do gối quá cao.

Ta gọi Chương Táo đến thay gối mới, lão nói lập tức đi, ta lại thấy chậm, sốt ruột, đích thân ôm gối xuống giường. Lúc ôm gối vào ngực, ta liền sửng sốt.

Phía dưới gối có giấu một thanh đao.

Là thanh đao cổ, khá chắc chắn, tuy không dài, nhưng có thể giấu trong ngực, còn có thể phòng thân, cũng có thể gϊếŧ địch. Bao da chế từ da trâu, trên chuôi đao có chạm khắc hình đầu sói, dữ tợn mà uy nghiêm. Đồ đằng giống hình trên sống lưng Cáp Đan. Y là Lang Vương, đồ đằng trên lưng là hình đầu sói, đầu sói được xăm từ vai y trở xuống, lúc động tình ta nhoài người nằm trên vai y, hết lần này đến lần khác hôn bờm cùng hai mắt sói, hôn đến khi cả hai đều dục hỏa đốt người, y liền đặt ta dưới thân, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng tiến vào, xuyên trong ta.

Đây là đao của Cáp Đan, lần đầu gặp mặt y có hứa sẽ đưa nó cho ta. Ta không biết y đã nhét chuôi đao này dưới gối từ lúc nào, có thể là rất lâu về trước, cũng có thể là lúc y rời đi.

Ta dịu dàng vuốt ve thân đao, trăm mối ngổn ngang.

"Chương Táo!" Ta ôm đao đứng lên, hô to, "Đừng tìm gối nữa, truyền ý chỉ của Trẫm, Trẫm muốn xuất cung!"

Ta vẫn cải trang xuất cung, dùng kiệu bốn người khiêng đưa ta đến cửa Ôn Nhu Thôn. Ôn Hương cô nương dù đã đi, nhưng bên trong còn có Tần Hương, Lý Hương rất nhiều cô nương, chỉ cần có mỹ nhân dập dìu, khách nhân của Ôn Nhu Thôn sẽ ngựa xe như nước. Nhưng khi ta đỡ tay Chương Táo xuống kiệu, khách nhân tới Ôn Nhu Thôn im lặng như tờ, trước cửa cũng im thin thít, hiển nhiên bị đại nội thị vệ tới thanh tra một vòng. Ta chậm rãi đi vào, oanh oanh yến yến đều quỳ một chỗ, quỳ phía trước là một nam nhân ngoài bốn mươi tuổi, râu cá trê, xấu xí, trên ngón tay cái còn mang nhẫn phỉ thúy loại lớn, xa hoa mười phần. Gã đánh bạo ngẩng đầu liếc nhìn, không cẩn thận chạm phải tầm mắt ta, sợ đến giật mình, vội dập đầu thật mạnh xuống nền đất.

"Ta chỉ muốn đến nhìn một chút." Ta nói. " Không cần căng thẳng, ta xem rồi sẽ về."

Ngoại trừ lão bản, những người khác đều không biết ta là hoàng đế, chỉ biết ta là đại nhân vật không thể trêu chọc, hoặc là thân vương, hoặc là quận vương. Dọc theo con đường ngày đó, ta đi đến cửa thang lầu, lệnh cho tất cả ngừng lại, không cần theo hầu, một mình vào trong. Đã lâu không đến, căn phòng riêng "Tố Nguyệt" ở lầu hai vẫn trang trí nhã nhặn thanh thoát, đẩy cửa bước vào, dường như có thể nghe tiếng sáo trúc uyển chuyển trong đại hội phẩm đàn ngày đó. Cúi đầu, ta chạm vào ghế tựa ngày đó chúng ta từng ngồi. Đây là chỗ lão hồ ly Mạnh Sĩ Chuẩn ngồi, ta mới không thèm chạm vào, đây là nơi ta ngồi, ta ngồi chỗ này cùng Cáp Đan giận hờn, đây là chỗ của Cáp Đan, ngày ấy y đứng dậy chỗ này, chỉ thiên mà thề, cam kết đời này chỉ yêu mình ta - Chu Dục, trời đất chứng giám, quyết không thay lòng.

Bây giờ y đã về thảo nguyên, có thể tuân thủ lời thề trước kia sao?"

Ta ngồi vào vị trí Cáp Đan từng ngồi, cầm cốc nước, muốn rót một chén trà, nhưng trà trong ấm không có, ta đành đặt trong miệng nhẹ nhàng cắn, nhớ lại bộ dáng gãi đầu gãi tay của y ngày đó, trong lòng vừa chua xót, vừa buồn cười. Ta không biết bản thân đã ngồi bao lâu, nhớ chuyện ngày đó, rồi chuyện thường ngày, mọi chuyện trước đây của hai ta, sau đó ta đứng dậy, rời khỏi "Tố Nguyệt", đến hậu viện.

Ta nhớ mang máng vị trí gian phòng kia, xuyên qua bụi hoa, đi qua tiểu lâu, bước qua cánh cửa. Trong khoảng sân nhỏ, nơi vốn an tĩnh không chút âm thanh. Mà hôm nay dương quang chiếu rọi, chim chóc nhảy nhót, hoa đào trong sân cũng tỏa hương thơm ngát, cực kì xinh đẹp. Ta đứng trước cửa phòng, chưa đẩy cửa vào, ký ức như thủy triều cuồn cuộn dâng lên.

Cáp Đan từng nói, ở cạnh cửa, lúc ta ôm y, y đã cứng rồi.

Kỳ thực, ta so với y còn sớm hơn.

Bước vào, trang trí trong phòng giống như ngày đó, bốn bề đều là gương, cả dụng cụ. Ngay cả viên cầu nơi chúng ta từng hoang đường cũng ở chỗ cũ, ta trở tay đóng cửa, đi tới, đầu ngón tay vuốt ve, trong lòng bỗng nhiên thắt lại.

"Cáp Đan." Ta nhẹ giọng gọi.

Không ai trả lời, tất nhiên không ai đáp lại. Nội thất bên trong tuy nhiều, nhưng vẫn thoáng đãng, giọng nói của ta trầm thấp, truyền đi, còn chưa chạm vào vách tường đã tiên biến. Tất nhiên tiếng này không bị người khác nghe được, nên lá gan ta liền lớn."Cáp Đan", "Cáp Đan", ta từng tiếng réo gọi không ngừng, chỉ dám gọi tên y, cũng không dám nói ra câu tưởng niệm hay hối hận, chỉ ngưng đọng thành từng tiếng gọi. Càng gọi càng nhiều, tiếng này chồng chất tiếng kia, ta gọi liên tục, cả căn phòng đều vọng lại hồi âm. Ta ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng, lại chỉ thấy chính mình trong gương.

Ta nhìn mình trong gương, bỗng chậm rãi cởϊ qυầи.

Ta đem nó đá qua một bên, quỳ trên mặt đất, vật nhỏ giữa hai chân bán cương, chẳng biết từ lúc nào, nó đã thức tỉnh. Ta cầm vật nhỏ trong tay, chà xoát, xoa vuốt, từ từ làm nó hoàn toàn thức tỉnh, hai túi phồng lên tích trữ, phần đỉnh chảy nước, cứng lên.

"Cáp Đan." Ta khàn giọng gọi, tay cầm phân thân vuốt ve lên xuống, nhưng dù ta có hầu hạ nó thế nào, chỗ đó cũng chỉ cương, không thể bắn. Ta gấp đến độ thở hổn hển, tìиɧ ɖu͙© vương đầy trong trí não, ta muốn bắn, nhưng không biết tại sao, không thể bắn.

"Ha... Cáp Đan..." Ta ngẩng đầu, nhìn mình trong gương. Tìиɧ ɖu͙© nóng cháy làm viền mắt ta đỏ au, vật giữa hai chân đứng thẳng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng rỉ ra từ đỉnh nhiễu xuống, tích đầy đất, dính trên tay. Lòng bàn tay ta cầm cán tuốt động, vuốt ve, tốc độ nhanh dần, một cảm giác quen thuộc từ nơi sâu xa trong cơ thể dâng trào.

Ta nghĩ... Ta muốn bị làm...

Ta một tay chống trên đất, ý thức được trong một khắc kia, có loại đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan đến toàn thân.

Thanh đoản đao Cáp Đan tặng cất trong tay áo, nhiễm thân nhiệt ta trở nên ấm áp. Sau khi mở rộng, ta lấy nó ra, bao da bao bọc lưỡi đao, đặt tại miệng huyệt, ta cắn răng, miễn cưỡng đâm vào.

Không có bôi trơn, da trâu sần sùi, phần đầu vừa vào, làm ta đau đến ứa nước mắt. Nhưng ta vẫn cắn chặt răng, không kêu đau, cũng không nghĩ đến nó, trở tay cầm đao, hướng vào bên trong mình. Đoản đao so với Cáp Đan chậm chạp, lại nhỏ nhắn hơn nhiều, bao da vây quanh chọc vào, vẫn làm ta đau đến hai chân run lẩy bẩy, thân thể không chống đỡ nổi, vai tỳ trên mặt đất. Ta nghĩ Cáp Đan trước nay đều không nỡ làm ta đau, hôm đó dưới cơn thịnh nộ y xông vào tẩm điện, đặt ta trên bàn sách, tàn nhẫn đâm xuống, ta nghĩ y muốn làm chết ta, nhưng y cuối cùng cũng không nhẫn tâm xuống tay.

Ta một tay đỡ phân thân của mình, một tay nắm chặt đoản đao, nhẹ nhàng ve vuốt, cũng nhẹ nhàng xuyên vào. Tưởng tượng thanh đao là phân thân của Cáp Đan, bỏ trong cơ thể ta khai phá, đĩnh động, mở rộng vách tràng, ma sát bên trong, đỉnh vào điểm mẫn cảm nhất, nghiền nát, run rẩy, lần nữa xoay tròn rồi rút ra, đau đớn cũng dần mất đi, mà biến thành kɧoáı ©ảʍ. Ta kêu tên Cáp Đan, mới đầu giọng nói còn khàn khàn khắc chế, dần dần, tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn, cảm giác vui sướиɠ làm ta quên tất cả, lớn tiếng gọi.

"Cáp Đan... A... Cáp Đan..."

Bao da dính đầy chất nhầy tiết ra từ tràng ruột, theo nhiều lần ra vào, chất nhầy bị mang ra, dính vào bắp đùi non, tích đầy đất, "tách" "tách", phát ra tâm thanh da^ʍ mỹ. Ta vốn quỳ nằm trên mặt đất, nhưng cơ thể quá sung sướиɠ, toàn thân trụ không nổi, lệch qua một bên, ngã nằm trên đất. Ta ngã ngửa, cái mông di chuyển, mặt hướng lên trời, hai chân mở lớn, một tay cầm lấy đoản đao Cáp Đan tặng, dùng sức đâm vào cơ thể. Ta tưởng tượng đó là phân thân Cáp Đan, nghĩ y đang làʍ t̠ìиɦ với mình, khiến cả người đều sinh hỏa, cả cọng tóc gáy đều muốn bốc cháy. Đoản đao hơi dài, mỗi lần tiến vào đều chạm vào điểm mẫn cảm nhất làm ta thoải mái, đâm vào tràng vách, làm cả người ta đều phát run. Ta vừa rêи ɾỉ vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, phân thân dựng thẳng, hai chân mở lớn, không bị hôn qua, nhưng toàn thân đều đỏ thấu.

Trước cao trào một khắc, ta tăng tốc dùng đoản đao trong tay ra vào. Bao da cứng rắn ở trong đường ruột ta ác liệt cọ xác, vừa đau đớn, vừa sảng khoái; một tay khác lên xuống, nhanh chóng vuốt ve phân thân của mình. Vách tràng sau lưng co rút từng trận, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân cũng loạn đập, ta há to miệng, xoay đầu, nhìn gương mặt không thể kìm chế hãm sâu trong du͙© vọиɠ phản chiếu trong gương, cuối cùng, sau một đợt run rẩy, cửa tinh mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc bắn thẳng ra ngoài.

Sau khi bắn tinh, trong đầu ta là một khoảng không bao trùm, trống rỗng. Ta thả lỏng tứ chi, nhắm mắt lẳng lặng nằm đợi, chờ cái người kia đến đây hôn ta, hôn đủ, thì tới làm ta một lần. Nhưng ta đợi hồi lâu, đợi đến khi cảm giác trống rỗng này tiêu tán, vẫn không chờ được cái hôn.

Ta cũng nhớ ra, ta sẽ không bao giờ có lại nụ hôn này.

Có chút muốn khóc, thật sự, nhưng ta nhịn được.

Ta lẳng lặng nằm giữa gian phòng, trong hậu huyệt vẫn cắm thanh đao kia, phân thân vặn vẹo vắt vẻo ở giữa, trên bụng ta đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Gió từ khe cửa thổi vào, hơi lạnh, thổi vào trong xương cốt ta, làm tay chân lạnh lẽo. Ta thực sự rất lạnh, run cầm cập, đành phải đứng lên.

Ta nên về rồi.

Ta sửa lại y phục chỉnh tề, rồi ra ngoài, khôi phục lại uy nghiêm của đế vương một nước. Hai chân vẫn không tự chủ run lẩy bẩy, ta sợ đi nhiều hơn, bước đi sẽ không vững. Đi tới tiền thính, lão bản cùng oanh oanh yến yến đều quỳ ở đó, ta có lòng muốn kêu bọn họ đứng dậy, nhưng nghĩ đến cổ họng mình đều khàn, nên cũng đành thôi.

Ra cửa, ta đỡ tay Chương Táo tiến vào kiệu, Chương Táo hô lên một tiếng, khởi kiệu. Ta ngồi trong kiệu, cách ống tay áo, chạm vào đoản đao mà Cáp Đan để lại, bỗng nhiên cơ thể cứng còng, ta kêu to: "Ngừng kiệu!"

Cỗ kiệu ngừng đột ngột, ta vén màng nhìn ra bên ngoài, xem bốn phía, người đến người đi, không có một khuôn mặt quen thuộc.

Nhưng ta luôn cảm giác có người nhìn mình.

Hoặc là nói, Cáp Đan đang nhìn ta.

-- sau đó rất lâu Cáp Đan có nói, lúc nhìn thấy ta thất hồn lạc phách tìm y, y đang ở lầu hai, khu phòng riêng nhìn ra phố ở Ôn Nhu Thôn, trốn sau cửa sổ, xa xa nhìn ta.

Lúc ấy y đã quyết định, muốn dẫn ta theo cùng.

________________

Yori: tui ở nhà chống dịch, rảnh làm nhiu đăng nhiu à. Cảm ơn mn vẫn theo dõi nha.