Chương 4

Nhà hàng có không gian thoải mái, dịch vụ hạng nhất, các món ăn có tiếng đều tinh tế và ngon. Lục Thanh Y đưa thực đơn cho Mặc Tử Dạ hướng đối diện hỏi nàng " Chị ăn gì tôi gọi "

Mặc Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn nàng mà đáp " Cô gọi tùy ý ,tôi không kén ăn "

Lục Thanh Y hướng phục vụ mà gọi món .Hai người , mỗi người ở một lĩnh vực ngành khác nhau, luôn có ít chủ đề chung. Nói xong câu này, lại rơi vào trầm mặc thật lâu, cũng may một đĩa đồ ăn rất nhanh đưa tới, Mặc Tử Dạ nếm nếm, hương vị quả nhiên rất tươi ngon.

Lục Thanh Y đang tập trung ăn canh nấm , Lộc Hành Tuyết ở đối diện chợt nhớ tới cái gì:

"Đúng rồi ..."

Lục Thanh Y hơi ngẩng đầu, hai mắt mở to tròn xoe nhìn về phía Mặc Tử Dạ , tỏ vẻ là đang nghe.

Mặc Tử Dạ không tiếng động mà cong môi:

" Chiều nay nếu không bận em cùng tôi về thăm ông một chuyến "

"Ân , nên như vậy " Lục Thanh Y nhẹ nhàng đáp lại

Hai người dùng bữa xong Lục Thanh Y lái xe đến thẳng công ty còn Mặc Tử Dạ bắt taxi trở về.

Đã lâu Mặc Tử Dạ không đến công ty luật , cô thân là tổng giám cũng không thể vắng mặt quá lâu .

Buổi chiều , Mặc Tử Dạ bắt xe đến công ty . Vừa thấy Tử Tín trợ lý của nàng liền chạy đến hỏi thăm "Mặc tổng , nghe nói ngài bị thương có nghiêm trọng không "

"Chỉ là bị thương nhẹ thực không đáng bận tâm " Mặc Tử Dạ vừa nói vừa đi vào phòng làm việc ngồi vào ghế nhắm mắt lười biếng

Tử Tín lần lượt báo cáo công việc cho nàng " Mặc tổng , lúc sáng có đại minh tinh Mạnh Tử Kỳ đến chỉ đích danh ngài làm luật sư cho cô ấy , tôi nhớ tháng này ngài chỉ mới nhận một vụ kiện , có muốn nhận vụ này không ạ "

Mặc Tử Dạ liền mở mắt ,nhấp một ngụm rượu " Được ,vụ nà tôi nhận ,giúp tôi hẹn cô ấy vào ngày mai "

Mặc Tử Dạ làm việc được một lúc thì đến giờ nghỉ, nàng sực nhớ đến Lục Thanh Y liền mở điện thoại ra nhấn vào cái tên Lục Thanh Y hiện ở đầu khung chat

Mặc Tử Dạ: Em hẳn đã tan tầm

Lục Thanh Y: Ân

Mặc Tử Dạ : Hiện tại rảnh ?

Lục Thanh Y: Chị có việc gì ?

Mặc Tử Dạ : Bây giờ liền đến thăm ông, tay tôi không tiện lái xe ,có thể phiền em đến đón ?

Lục Thanh Y : được

Mặc Tử Dạ liền gửi địa chỉ cho Lục Thanh Y . Khoảng 15 phút sau nàng liền lái xe tới

Mặc Tử Dạ mở cửa ngồi vào ghế phụ bên cạnh Lục Thanh Y " Bị thương quả thực có chú bất tiện ,đã làm phiền em "

Lục Thanh Y nghe vậy liền quay sang mà đáp giọng có chút áy náy " Chị là vì tôi mớ bị thương đây là chuyện nên làm "

- Hảo

Trên suốt quãng đường hai người không nói gì , chẳng bao lâu đã đến nơi .

Lúc xe ngừng ở Mặc gia nhà cũ, trong nhà một lão nhân tuổi trên dưới sáu mươi mặc áo vest đen lập tức ra đón, lão nhân đầy mặt tươi cười, kính cẩn thay Lục Thanh Y mở cửa xe.

"Tiểu thư, Thiếu phu nhân , xin chào "

Lục Thanh Y xuống xe, cùng Mặc Tử Dạ chào hỏi lão nhân: "Lý bá."

Hai người theo sau Lý Dụ mà đi vào

Trong đại sảnh Mặc Sầm một tay bưng trà lãnh đạm mà uống . Thấy người đi vào liền nhiệt tình chào đón " Các con tới sao không báo trước "

Mặc Tử Dạ cười mở lời " Con đưa vợ đến thăm ngài dùng bữa xong sẽ về ngay ạ "

"Hảo , hảo , các con màu vào " Mặc Sầm nói vẻ mặt có chút tiếc nuối

Các nàng cùng ngồi nói chuyện phiếm với Mặc Sầm . Lại nói Mặc Tử Dạ thật biết trêu người ,chọc "đến Sầm Mặc cười ha ha lên .

"Đời này của ta được thấy co thành gia lập thất thực chẳng còn gì hối tiếc " Mặc Sầm hướng các nàng sảng khoái mà nói

" Các con định bao giờ thì làm lễ kết hôn a ?"

Lục Thanh Y tự nhiên mà đáp " Vẫn nên chờ Tử Dạ hồi phục lại rồi tính "

" Được , được ,cũng đã muộn rồi các con ở lại dùng bữa rồi về " Mặc Sầm hướng các nàng nói rồi gọi người dọn cơm

Cơm trưa tương đương phong phú, cơ bản đều căn cứ Mặc Tử Dạ khẩu vị làm, còn có một ít món phỏng chừng là sợ Lục Thanh Y ăn không quen, hương vị nhiều cay.

Đều nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng bàn ăn vẫn luôn là nơi giao lưu tình cảm tốt nhất của các gia đình Trung Quốc. Mặc Sầm dò hỏi một chút công tác của Lục Thanh Y , xem nàng có cần hỗ trợ cái gì không.

Lục Thanh Y cười đến thực ngọt: "Cảm ơn ông ngoại, trước mắt con đều có thể ứng phó, cũng không có gì cần trợ giúp."

" Là Ta già rồi nên hồ đồ , con là tổng tài của tập đoàn đứng đầu nước ta ,thực lực hơn người sao còn cần giúp đỡ " Mặc Sầm không giấu được mà cảm thán

" Ông quá khen , con vẫn còn phải học hỏi nhiều " Lục Thanh Y khiêm tốn mà đáp