Chương 5

Chuyện người trong làng gặp ma ngoài cây gạo đến tai ông bà Vượng, họ nghe thấy càng sốt ruột ám ảnh. Nhân lúc bà chị họ về nhà chơi, bà Vượng kể lại chuyện cho bà chị họ nghe, bà chị họ mới bảo:

- Cô nên mời sư thầy về cúng cầu siêu cho cái vong đó!

Bà Vượng mâu thuẫn:

- Nhưng em cứ thắc mắc là đất nhà ai cũng có thần linh thổ địa mà sao cái vong ấy vào được nhà em? Kể ra cũng khó hiểu, hầu như đêm nào em đi ngủ cứ mơ mơ màng màng là lại thấy nó nói.

Bà chị họ giải thích:

- Đúng là đất nhà ai cũng có thần linh thổ địa…nhưng mà có nhiều điều mà người ta chưa giải thích được. Ngày trước có một anh ở gần nhà chị, anh ấy đi lấy măng nứa trên núi mà bị ma đói, ma khát theo về tận nhà rồi nhập vào anh ấy, rồi cứ ngửa tay xin ăn xin uống, mồm luôn nói là đang đói khát.

Bà Vượng nghe bà chị họ kể nên đã tin. Ngày hôm sau, Bà Vượng đã đi mời một sư thầy về nhà lập đàn cầu siêu:

- A di đà Phật, kính bạch thầy, đây là con trai của con. Dạo này nó nằm mãi trên giường, sức khỏe và tinh thần giảm sút, ăn uống thì thất thường.

Chỉ là sự ngẫu nhiên khi bà Vượng lên núi mời sư thầy về nhà, bà không biết rằng đây chính là sư trụ trì của ngôi chùa mà con trai bà đã nương trú một thời gian nơi đây. Long đang nằm quay mặt vào tường, nghe tiếng mẹ anh nói, anh quay mặt ra ngỡ ngàng:

- Thầy… thầy…

Sư thầy cũng không ngờ người phật tử hiền lành bệnh khổ đã từng sống ở chùa lại chính là con trai của người mẹ đã cất công lên núi mời thầy về. Lúc bà Vượng ra ngoài, Long vẫn mong sư thầy giấu bệnh của anh, không để cho gia đình anh biết. Sư thầy rất khó xử vì sự việc đã đến mức này mà Long vẫn không muốn ai biết anh bị bệnh. Nhưng vì để Long có được tinh thần thoải mái nên sư thầy đã đồng ý giữ bí mật.

Ngày hôm sau, gia đình nhà Long đã làm lễ cầu siêu, trong lúc sư thầy tụng kinh, thì Linh là em gái của Long bỗng dưng mắt cứ trợn ngược, cả nhà bà Vượng bối rối hốt hoảng khi thấy con gái như vậy. Sư thầy đến gần hỏi Linh:

- A di đà Phật, sao, con bị làm sao?

Linh khóc sụt sịt:

- Khó thở, đau bụng.

Sư thầy hỏi tiếp



- Sao tay con cứ ôm bụng vậy?

- Có thai, đau bụng.

Sư thầy nghĩ là cô con gái nhà ông bà Vượng đang bị một vong nữ nhập xác, sư thầy hỏi tiếp:

- Tên là gì, đang ở đâu mà vào nhà người ta?

Vong nữ co vai, tay vẫn ôm bụng nói lắp bắp:

- Tên…tên The, ở cây gạo ngoài đồng.

- Nhưng sao lại vào nhà người ta?

Vong nữ khóc òa lên:

- Đây là nhà người yêu, họ bỏ The.

Sư thầy khuyên giải:

- Con bỏ họ đi, chứ họ đâu có bỏ con? Bây giờ họ về đây rồi thì đâu có gặp được con?

- Họ bỏ con để yêu người khác mà! huhu

Sư thầy nghĩ đến lời hứa với Long là sẽ không nói ra bệnh tật của anh, nhưng giờ đến nước này thì sự thật nên được dãi bày:

- Chuyện này con vẫn chưa biết à? Người yêu của con bị bệnh rất nặng, bệnh ung thư máu không chữa được, chính vì không thể sống lâu nên người yêu con đã nói dối con là có người khác rồi tìm đến chùa sống một thời gian.

Vong nữ không tin, ngồi dưới nền nhà hai chân đạp đạp như đứa trẻ con:



- Không phải, không phải thế!

Sư thầy gọi Long đến gần, Long nói:

- Đó là sự thật The ạ!

Vong nữ khóc nức nở, Sư thầy khuyên bảo:

- The con, Thầy làm lễ cầu siêu xong thì con hãy thoát ra khỏi cơ thể của người này nhé. Đừng quấy rối người ta nữa con ạ!

Một lát sau cái vong thoát ra, Linh tỉnh lại nhưng cô mệt bơ phờ. Cho đến ngày hôm nay, ông bà Vượng mới vỡ lẽ con trai mình mắc căn bệnh ung thư máu, giờ thì chẳng có giàu sang phú quý nào có thể làm cho ông bà ấy khỏi nỗi day dứt với con cái và xóm làng.

Ngày gần cuối tháng, Long không thể cầm cự được căn bệnh ung thư trong người, nguyện vọng của anh trước lúc nhắm mắt là sau khi chết sẽ được gia đình chôn cất gần mộ người yêu. Long đã tắc thở vào lúc trời gần sáng. Bây giờ gia đình nhà ông Tạo vả cả làng Hương đã biết rõ sự thật nên họ không còn lời ra tiếng vào. Họ vẫn đến chia buồn cùng gia đình ông bà Vượng. Cảm giác của một nhà giàu khi mất con, không những là xót xa mà còn thấy thấm thía có lỗi với làng xóm về lẽ sống khinh bỉ người nghèo.

Qua 49 ngày của Long, ông bà Vượng sang nhà ông bà Tạo nhận lỗi. lúc này ông bà Tạo không còn cấm cửa nên đã cho vào:

- Ông bà ạ! Hôm nay vợ chồng tôi sang nhà, trước hết là để xin lỗi ông bà vì đã từng chối bỏ hôn ước của con trẻ. Bây giờ chúng tôi ân hận lắm! không những đau buồn vì con tôi nó giấu bệnh mà chúng tôi còn biết nó chỉ yêu có một mình con bé dại nhà ông bà!

Ông Tạo điềm tĩnh nói:

- Chuyện qua rồi, đau buồn giận dỗi mãi thì các con cũng không thể sống lại được!

Ông bà Vượng xin phép:

- Thưa ông bà, Đôi con trẻ chúng nó đã từng yêu nhau, và bây giờ chúng nó đã an nghỉ gần nhau. Nếu được ông bà cho phép, thì hai gia đình chúng ta sẽ chọn ngày làm lễ âm hôn cho hai đứa.

Nghe ông bà Vượng nói hợp lý nên ông bà Tạo đã đồng ý.

Vào một ngày nắng nhẹ trải khắp làng Hương, lễ âm hôn của đôi trai gái xóm Củi được tổ chức có mặt nhiều người hai bên họ hàng và làng xóm đến dự. Đây là ‘đám cưới ma’ đầu tiên xuất hiện ở làng nên người ta thấy lạ khi nhìn thấy cô dâu chú rể chỉ là hai hình nộm cùng các lễ vật cưới âm.

Kể từ hôm làm lễ âm hôn cho con mình xong, thỉnh thoảng ông bà Vượng và ông bà Tạo ngủ mơ thấy Long và The đang quây quần bên đứa con mới sinh. Từ đó về sau người làng Hương không ai còn gặp ma ở cây gạo ngoài đồng nữa. Bài hát mà cô gái thường hát ngày ấy và chuyện tình của họ đã đi vào những câu chuyện kể của làng người Hương và truyền tụng cho đến tận bây giờ.