Chương 4

Từ hôm The chết, trên người Long xuất hiện nhiều nốt bầm tím. Nhiều đêm trong giấc mơ nửa mê nửa tỉnh, anh lại nghe thấy tiếng hát khe khẽ của The, hát xong lại lên tiếng oán trách: “Anh là kẻ bạc tình bạc nghĩa, anh bỏ tôi một mình bụng mang dạ chửa để đi theo người khác. Bố mẹ anh cũng tàn nhẫn hắt hủi tôi. Rồi lần lượt, tôi sẽ dẫn mẹ anh đi, rồi đến lượt bố anh và cả nhà anh…”. Long hoảng hốt van nài: - “ Xin em hãy tha cho bố mẹ anh, bố mẹ anh không có tội, anh mới là người có tội, em hãy đưa anh đi…”. Sau đó Long lại miên man đi vào những giấc mơ là cuộc ân ái mây mưa giữa anh và The giống như ở ngoài cái lều chăn vịt lúc The còn sống, cảm giác như là thật, cuộc ân ái chao đảo qua lại...

Càng ngày Long càng xanh xao hốc hác. Bà Vượng thấy con như vậy mới bảo:

- Mẹ biết là con suy nghĩ nhiều về cái con điên ấy! Đừng có bận tâm về nó! Rồi mẹ sẽ cưới cho con một cô vợ xinh đẹp, môn đăng hộ đối với nhà mình.

Ông Vượng cũng nói:

- Đợi đến khi con khỏe lại, bố mẹ sẽ tính việc cưới vợ cho con, bố thấy có cái mối làng bên mà mẹ con đã nhắm trước cũng được đấy!

Dạo này bà Vượng đi ngủ sớm, có đêm ngoài trời lặng gió nhưng tiếng cánh cửa liên tục kêu kẽo kẹt, nhiều lúc cố gắng chợp mắt thì bà Vượng lại nghe tiếng nói giận dữ bên cạnh: “Bà cũng là đàn bà, là người vợ, là người mẹ, mà tại sao bà độc ác thế, tôi yêu con trai bà, tôi về dẫn con trai bà đi đây”. Suốt mấy đêm liền, không những bà Vượng mà cả ông Vượng cũng mơ thấy The về đòi bắt Long đi”. Vì lo lắng nên bà Vượng vội vàng đi mời thầy cúng về nhà, khi lễ lạt bầy kín bàn thờ và cái bục gỗ gian giữa, ông thầy cúng cầm cái chuông nhỏ bằng cái nắm đấm cứ lắc lắc rồi nhảy múa xung quanh cái mâm để đồ hàng mã, khi những cây hương vừa mới cháy được 1/3 thì ông thầy cúng cứng đơ lưỡi nằm lăn ngay ra nền nhà chân tay co quắp. Bà Vượng không biết rằng mình đã mời phải ông thầy dởm, làm ‘trái thiên phạm địa’ nên bị vật lại tưởng chết.

Từ ngày The chết, người làng Hương không ai dám ngồi nghỉ giải lao trên gốc cây gạo, chỉ có bà Tình là người can đảm, vốn là người đàn bà góa chồng, bất cứ gặp chuyện gì xảy ra trong cuộc sống thì cũng một mình bà đương đầu nên đã quen. Hằng đêm bà Tình vẫn đi đổ đó tôm cho kịp buổi chợ. Đêm hôm ấy, như bị xui khiến mới chỉ một giờ sáng nhưng bà Tình tưởng bốn giờ sáng nên lục đυ.c thức dậy xách cái xô cũ đi ra đồng. Khi đi đến gốc cây gạo, bỗng bà có cảm giác rùng rợn, nhưng bà cố bước thật nhanh xuống chỗ đặt đó tôm. Thấy trong chiếc đó có tiếng động mạnh bà Tình mừng thầm trong bụng: “hôm nay chắc trúng quả, vớ được cá to đây”. bà đội cái đèn pin lên đầu, xăn cao ống quần lội xuống nhấc chiếc đó lên. Nhưng kì lạ, trong chiếc đó chẳng thấy con tôm con tép nào huống chi là cá to. Trời nhá nhem tối, bất chợt một cơn gió thổi đến, bà cảm nhận cái lạnh buốt ở sống lưng rồi lan tỏa khắp người. Bỗng có tiếng khóc lúc xa lúc gần trong màn đêm ảm đạm thê lương, nghe tiếng khóc ai oán bên tai, bà vẫn chưa xác định được nó phát ra từ phía nào? Bà nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy ai! Bụng bảo dạ nghĩ hôm nay chắc là bị ma trêu thật. Nỗi sợ hãi càng tăng lên nhưng bà Tình vẫn can đảm bước vội lên bờ. Vừa lên đến bờ, bà nghe tiếng hỏi nhỏ phía sau: “Bà Tình đi đổ đó sớm thế, có được cái gì không, có con cá to không?” . Hỏi xong bà lại nghe tiếng cười khúc khích, cười chán rồi lại khóc. Lúc này bà càng sợ hãi, muốn co dò bỏ chạy nhưng đôi chân không thể nào nhúc nhích, giờ lại có tiếng hát bên tai:



“Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi

Anh ơi em vẫn đợi bèo dạt

Mây í i ì…trôi

Chim ca, tang tính tình…í i ì…, cao vời

Ngậm một tin trông, hai tin đợi, hai tin, ba bốn tin chờ

Sao chẳng thấy anh…”

Đột nhiên tiếng hát im bặt vì thằng Thức đi đánh lưới vừa đến, nó nhìn bà Tình đứng một chỗ, nó tưởng bà Tình hôm nay đi trước để dọa ma lại nó như nó đã từng dọa bà: “Chao ôi! Bà Tình muốn dọa ai chứ làm sao mà dọa được cháu, bà đi sớm cho mất công”. Nghe tiếng đúng là thằng Thức, chân bà Tình bước được lên đến đứng gần thằng Thức: “Thức ơi! Đi về thôi, từ mai tao không đi đặt đó nữa đâu, tao mới gặp ma thật mày ạ! Là con The đấy mày!” . Bà Tình nói xong vội đi về, còn thằng Thức vẫn gan lì đi lấy cái thuyền nan để ở bên hông cái lều chăn vịt, thằng Thức mới chỉ thò tay vào cạp thuyền để nhấc lên vai thì nó thấy có bàn tay ai vừa vỗ nhẹ sau lưng nó mấy cái, nó giật mình quay lại nhưng không thấy ai mà lại nghe tiếng khóc sụt sịt bên trong cái lều chăn vịt, khóc rồi lại lên tiếng hỏi : “Anh Thức cũng đi đánh lưới sớm thế à? Có muốn nghe em hát không?”. Thằng Thức bắt đầu sợ hãi, nó quay sang gốc cây gạo thì thấy có cái bóng trắng đang treo lơ lửng trên cành. Lúc này thằng Thức càng run rẩy khϊếp sợ, nó cuống cuồng bỏ chạy.