Chương 18: Tình Đầu

Tằng Phàm muốn quay đầu rời đi ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy một người như Hoắc Thần Dương mà cũng luống cuống tay chân, cô vẫn dừng lại.

Đây không phải lần đầu Tằng Phàm phải đối mặt với cảnh tượng như vậy, cũng không bối rối lắm. Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ đồ công sở, chiếc váy tua rua thể hiện rõ sự dịu dàng nữ tính của cô ta, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên. Dù cô ta đang nhìn mình, Tằng Phàm vẫn có thể cảm nhận rõ sự khinh thường trong ánh mắt ấy.

“Sao vậy? Đây là bạn gái hiện tại của anh à?” Bây giờ Tằng Phàm không cần nghĩ nhiều nữa, thái độ thù địch của cô ta đã rất rõ ràng rồi.

“Phàm Phàm, mặc kệ cô ấy đi.” Hoắc Thần Dương nháy mắt với Tằng Phàm. “Đây là bạn gái, cũng là vợ tương lai của anh.”

“À!” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng. “Cô

ta không giống gu anh.”

Tằng Phàm cảm giác được Hoắc Thần Dương nắm tay mình chặt hơn, muốn tránh ra nhưng lại bất lực.

“Thần Dương, chúng ta là bạn cũ nhiều năm như vậy, anh giới thiệu một chút đi."Người phụ nữ kia không cố kỵ điều gì.

Hoắc Thần Dương nuốt nước bọt. “Đây là Tằng Phàm, bạn gái của anh. Đây là Phương Tĩnh, một người bạn.” Hoắc Thần Dương lời ít ý nhiều, nhưng có người không hài lòng.

“Cũng là mối tình đầu của anh ấy. Phương Tĩnh ném cho cô một ánh mắt mê hồn.

Tằng Phàm muốn khuyên bản thân nên rộng lượng hơn, thế nhưng khóe miệng cô có cố thể nào cũng không nâng lên được, nên dứt khoát để mọi người tiếp tục giằng co, dù sao cô cũng không làm gì sai.

Phương Tĩnh thấy Tằng Phàm tới, trong lòng có hơi hờn dỗi, định châm chọc Tằng Phàm hai câu nhưng lại thấy vẻ mặt Hoắc Thần Dương càng lúc càng nghiêm trọng, cô ta biết hôm nay không thể thu hoạch được gì tốt nên chỉ giẫm trên đôi giày cao gót rồi rời đi.

Hoắc Thần Dương không phải kiểu người thích giấu giếm, tuổi tác anh lớn, cũng là người từng trải, anh biết nếu che giấu mấy chuyện này, đến lúc Tằng Phàm biết được từ chỗ những người khác thì chỉ là anh đang tự làm khó mình.

“Em chờ anh một lát, anh xử lý công việc trước. Tối nay anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.”

Tằng Phàm ngồi ở văn phòng anh, tự an ủi mình, ai mà không có người yêu cũ? Không phải bản thân cô cũng có Tề Chương sao? Thật sự không cần suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ là tự làm mình muộn phiền mà thôi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ luôn trên ghế của anh.

“Phàm Phàm?” Hoắc Thần Dương nhẹ giọng gọi.

Nghe thấy tiếng nỉ non bên tại, Tằng Phàm mở đôi mắt ngái ngủ, trời đã nhá nhem tối.

Hoắc Thần Dương dẫn Tằng Phàm đi ăn món lẩu Tứ Xuyên mà cô thích, dù ăn nhiều dễ bị nóng trong người rồi nổi mụn nhưng Tằng Phàm vẫn thích ăn món này nhất.

“Em biết không, khi còn nhỏ, nhà anh và nhà cô ấy ở cạnh nhau, từ nhỏ bọn anh đã chơi với nhau. Sau này lên đại học rồi thì bọn anh ở bên nhau một thời gian. Bởi vì cô ấy muốn đi du học, mà anh lại không muốn yêu xa nên mới chia tay.” Hoắc Thần Dương kể ngắn gọn, nhưng câu trả lời này lại không khiến cô hài lòng. Hoắc Thần Dương nói thêm:

“Thật ra lúc cô ấy rời đi anh rất đau lòng, dù sao cũng là mối tình đầu, ai mà chẳng muốn ở bên nhau đến khi bạc đầu? Lúc ấy, anh rất hụt hẫng, nản lòng, không còn sức để làm chuyện gì cả, nhưng mà em cũng biết rồi, anh không phải là dạng người xem tình yêu là tất cả. Sau này, anh cũng sang nước đấy để học nghiên cứu sinh, mọi người đều nghĩ anh đi vì cô ấy, anh thừa nhận, đây cũng là một phần của lí do."

“Sau khi đến, anh có tới trường tìm cô ấy thì tình cờ thấy cô ấy cùng cậu bạn da trắng hôn môi nồng nhiệt trước cổng trường, từ đó, anh không muốn suy nghĩ gì về chuyện này nữa, chỉ tập trung vào nghiên cứu và học tập."