Chương 24

Tô Quân Ly là một người cẩn thận: "Chân bị thương?”

“Lúc trước có bị trẹo... Không có gì đáng ngại.”

“Ồ?” Tô Quân Ly khẽ ồ: "Tôi còn cho rằng cô cố ý tới gặp tôi... sau đó mưu tính gợi lên sự thương cảm của tôi mà giành lấy cơ hội thuyết phục.”

Khóe miệng Giản Mạt hơi nhếch lên một nụ cười khó mà nhận ra, trong lòng không khỏi bất mãn: “Không ai nói cho anh, thân sĩ thì không nên đâm thủng sự thông minh của mỹ nữ à?”

Cong khóe miệng, cười!

“Vậy Tô tiên sinh sẽ cho tôi một cơ hội chứ?”

Nụ cười khóe môi Tô Quân Ly trước sau không thay đổi, chỉ là, con ngươi anh khẽ lướt qua mái tóc dài bị gió thổi tung bay, nhìn thấy vết sẹo sẫm màu lộ ra ở sau tai của Giản Mạt, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

“Tôi là thân sĩ...” Nụ cười ôn hòa của Tô Quân Ly dưới ánh mặt trời gay gắt khiến cho người ta cảm thấy như đang đắm chìm trong gió xuân.

Giản Mạt bị nhìn thấu oán thầm nói, cảm thấy lòng bàn chân có chút lạnh, có chút đề phòng nhìn Tô Quân Ly.

“Trước đây tôi có học qua tâm lý học...” Tô Quân Ly giải thích, lần này ngay cả ánh mắt cũng hiện lên ý cười.

Giản Mạt lúc này ngoại trừ giật giật khóe miệng ra còn có thể phản ứng như thế nào?

Cuộc đời này tôi ghét nhất là những người học tâm lý học, đây là nhận xét duy nhất sau khi tiếp xúc với Tô Quân Ly... Bởi vì mọi suy nghĩ của bạn, anh đều có thể thăm dò được từ những động tác nhỏ hay trong ánh mắt của bạn.

Giản Mạt nhún vai, có chút thiếu tự tin hỏi: “Tô tiên sinh, tôi hỏi một câu có được không...” Cô cay đắng: "Tôi thật sự, ở trước mặt anh, tôi cảm thấy bản thân cực kỳ ngu ngốc.”

“Chúng ta có thể làm bạn không?” Tô Quân Ly cảm thấy người trước mặt vô cùng đáng yêu, rõ ràng có rất nhiều cảm xúc, lại hết lần này tới lần khác biểu đạt không giống vậy.

Người như vậy, sẽ sợ tổn thương, sẽ cự tuyệt việc bị tổn thương.



“Có thể làm bạn với Tô tiên sinh, tôi đã được hời rồi!” Giản Mạt nhún vai.

“Quân Ly...”

“Ừm?” Giản Mạt nhất thời không phản ứng kịp.

Tô Quân Ly cười nói: “Nếu đã là bạn, vậy không cần kêu tiên sinh với tiểu thư nữa, cô có thể gọi tôi là Quân Ly, tôi gọi cô là Mạt Mạt... có thể không?”

Giản Mạt nghĩa hiệp gật đầu: "Thực ra, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút...”

“Làm bạn, tôi sẽ ưu tiên cân nhắc thêm về thiết kế của chúng ta!”

Giản Mạt cảm thấy đầu óc của mình hôm nay có chút buồn cười... Không, có lẽ nên nói là đối mặt với một người có chỉ có IQ cao như Tô Quân Ly, cô mới phát hiện chỉ số thông minh của mình đáng lo lắng như thế nào.

Sau khi đáp ứng, con ngươi to tròn của Giản Mạt sáng ngời: "Thật sao?”

“Đương nhiên...” Thanh âm của Tô Quân Ly là loại ung dung dễ nghe, tựa như một khúc nhạc violin, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Ban đầu Giản Mạt có chút thất vọng, thế nhưng cô có thể nhìn thấy bắt đầu mà lại không nhìn thấy được kết cục... Không ngờ tới sẽ có thêm một người bạn, còn giành được một cơ hội!

Sau khi tạm biệt Tô Quân Ly, Giản Mạt quay về công ty...

Mọi người nghe cô ra tay một cái liền giải quyết được Tô Quân Ly, từng con mắt đều xông ra.

“Chị Mạt.” Hướng Vãn đột nhiên đi đến bên người Giản Mạt, hai cánh tay ôm lấy cô, ánh mắt tràn đầy sùng bái: "Chị giải quyết Tô Quân Ly nhanh như vậy, em tin... Chị nhất định có thể giải quyết được Đế Hoàng.”

Giản Mạt vừa nghe, đảo con mắt nói: “Sai rồi... Không phải đã giải quyết mà là giành được cơ hội!” Đang nói đột nhiên nghĩ tới Cố Bắc Thần lúc sắp đi ngày đó nói khi quay về sẽ nói tiếp, trong tâm đang suy nghĩ xem độ xác thực trong đó là bao nhiêu...