Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn của Giản Mạt, không tự chủ được nâng cánh môi, ánh mắt cũng trở nên sâu xa…
Anh không phát hiện ra chính mình như vậy, nhưng làm cho nhóm quản lý cấp cao trong phòng họp như gặp địch lớn… Bọn họ khi nào thì nhìn thấy Cố Bắc Thần cười như thế?
Đó tuyệt đối là thời điểm rất nguy hiểm, nhất là lúc muốn cắt giảm nhân sự hoặc chuẩn bị mắng người!
Một đám không thể khống chế âm thầm nuốt xuống, rõ ràng biết Cố Bắc Thần là bởi vì xem di động mới có nét mặt thế này, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có khả năng tai bay vạ gió.
Cố Bắc Thần không lại gửi tin nhắn hồi âm cho Giản Mạt nữa, chỉ là sau khi ấn tắt di động, con mắt sắc bén lướt qua mấy quản lý cấp cao: “Vẫn chưa có phương án?”
Khác hẳn mới nãy tà mị cười nhạt, Cố Bắc Thần lúc này vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt kia như điêu khắc không có một chút biểu cảm.
“Tổng tài, có thể cho thời gian một ngày…” Tổng giám đốc chỉ cảm thấy sau lưng đều đã thấm đẫm mồ hôi lạnh: "Ngày mai nhất định sẽ đưa ra phương án giải quyết.”
Cánh môi Cố Bắc Thần khẽ cong lên một cái như có như không: "Một ngày?”
Hầu kết tổng giám đốc di chuyển xuống: "Nửa, nửa ngày… Hôm nay trước giờ tan làm nhất định đưa ra phương án giải quyết.”
“Được!” Cố Bắc Thần chấp thuận: "Hy vọng không khiến tôi thất vọng… Tan họp.” Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, một tay đút túi rồi rời khỏi phòng họp.
Tận đến khi anh đi khỏi, người trong phòng họp mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, một đám tất cả đều căng thẳng đến phía sau ướt một mảng.
Giản Mạt một tay chống đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm di động… sau khi gửi đi tin nhắn đền bù thể xác, thì Cố Bắc Thần không trả lời lại nữa, cũng không biết ý anh ta thế nào.
“Aizz…” Giản Mạt thở dài một tiếng, lẩm bẩm tự nói với mình: “Có đồng ý hay không thì nói một tiếng chứ… Thật không lịch sự!”
Buồn bực tiện tay ném điện thoại di động lên bàn làm việc, Giản Mạt suy nghĩ trước tiên cứ mặc kệ chuyện này vậy.
Bởi vì gần đây có không ít bất động sản xuất hiện, công trình to nhỏ làm công ty đều rơi vào trong cảnh bận rộn…
Nhưng mặc kệ bận rộn bao nhiêu, nơi có phụ nữ thì nhất định sẽ có buôn chuyện!
“Tôi cho rằng mọi người bây giờ đối với Lục Mạn tò mò nhất cũng chỉ có hai cái!” Đinh Đang giơ hai ngón tay quay trái ngó phải: “Một, phim mới của cô ấy có dùng quy tắc ngầm với cấp trên không. Hai… vụ bê bối với Thần thiếu có mấy phần là sự thật? Vẫn là vì quảng bá cho phim mới à?”
“…” Giản Mạt vẻ mặt oán giận nhìn mọi người rõ ràng đang tám chuyện, lại lôi đến trên người Cố Bắc Thần, có hơi bất đắc dĩ nói: “Xin miễn bàn đến Cố Bắc Thần, cả người tôi đều không khỏe rồi.”
Hướng Vãn nhếch miệng cười: “Đừng như vậy, chị Mạt… Chị đừng chỉ nghĩ đến áp lực tổng giám sát tạo cho, chị phải nghĩ… nếu chị có thể lấy được đơn thiết kế này, tiền đồ chính là một mảnh sáng lạng đó!” Cô ấy nhướn mi: “Thế này chắc là chị có động lực rồi chứ?”
Giản Mạt đứng thẳng kéo bả vai, tiếp tục oán giận nhìn Hướng Vãn: “Hoàn toàn không có…”
“Mạt Mạt, chị cũng đừng quá áp lực…” Mạc Tiểu Nhã nhíu mày một chút nhìn cô: “Nếu có thể tiếp tục nói chuyện dĩ nhiên là tốt rồi, nói không được thì chúng ta cũng không có thiệt hại phải không nào?”
Giản Mạt mím môi gật đầu, sau đó đứng lên đến phòng trà rót ra cho mình một cốc cà phê.
Mấy cô gái bên ngoài còn đang bàn về ông chồng quốc dân Cố Bắc Thần, Giản Mạt dựa trên nội quy làm việc, nghe mọi người hi hi ha ha cười đùa, tâm trạng hơi chùng xuống…
Sau khi tan làm, Giản Mạt kéo thân thể có chút mệt mỏi trở về Lam Trạch Viên, trước sau như một… biệt thự nhà vườn nhỏ ngoại trừ cô thì không còn ai khác.
Giản Mạt ăn xong bữa tối đơn giản tự mình làm thì đi tắm rồi lên giường.
Ngồi trên giường, cô nghĩ có nên lại gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần hỏi một chút không…
Nhưng mà, nhìn thời gian, cũng không biết người ta đang cùng mỹ nữ nào dùng cơm hay trực tiếp tiến vào vòng tay mềm mại nữa, lúc này cô làm phiền không hay lắm đi?
Ngẫm nghĩ vẫn là bỏ đi!