Chương 10

Hướng Vãn nằm bò ra bàn kính, nói nhỏ: “Thần thiếu ở bên ngoài nạp thϊếp, thật muốn biết vợ Thần thiếu sẽ nghĩ gì... Quan tâm? Hay là không quan tâm nhỉ?”

Giản Mạt nghe xong, suy nghĩ của cô bị cuốn đi...

Cô chọn Cố Bắc Thần là vì tiền chứ không phải vì con người anh. Nếu bây giờ có tiền lại có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, vậy cô còn phải suy nghĩ gì nữa.

“Đàn ông cũng có thể là một thảm họa…” Giản Mạt khịt mũi lạnh lùng, trong lòng thoáng qua một tia cáu kỉnh, nhưng chỉ là thoáng qua, không kịp để phát hiện ra.

Lật đi lật lại một hồi, Giản Mạt, Kiến Mộ lôi ra một căn nhà song lập: "Tôi một mình..."

Giản Mạt chưa nói xong thì điện thoại của vang lên. Đó là số điện thoại của văn phòng Đường Hạo Dương, cô nhấc máy lên và nói trước: “Tổng giám sát!”

“Cô qua văn phòng tôi một lát.”

“Vâng!” Giản Mạt nghe xong điện thoại liền bàn giao công việc cho Hướng Vãn: “Tôi sẽ nhận việc này, cụ thể thì em liên hệ với chủ sở hữu để sắp xếp thời thời gian xem phòng và thảo luận về phương án thiết kế.”

“Vâng!” Hướng Vãn nhìn số rồi nói: “Em sẽ đi liên hệ ngay.”

“Cộc, cộc!”

“Mời vào!” Đường Hạo Dương đang ký tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Giản Mạt liền ra hiệu ngồi chờ lát.

Giản Mạt ngồi đối diện với Đường Hạo Dương, đợi anh ký xong đưa tài liệu cho thư ký, cô hỏi: “Tổng giám sát tìm tôi có chuyện gì sao?”



“Phía bên Đế Hoàng cô định bắt đầu từ đâu?” Đường Hạo Dương hỏi.

Giản Mạt trầm tư một lúc sau đó nói: “Tạm thời vẫn chưa có ý tưởng.”

Đường Hạo Dương từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm danh thϊếp: “Đây là danh thϊếp của trợ lý đặc biệt của Thần thiếu, cô liên hệ thử xem.”

Giản Mạt âm thầm cau mày, cảm thấy bất lực có chút muốn than khóc... Vấn đề không phải là không liên lạc được với phía Đế Hoàng, mà là Cố Bắc Thần sẽ không đồng ý thả cửa.

Ngay cả anh rể của mình anh còn không nói chuyện bằng tình cảm, huống chi cô chỉ là vợ hợp đồng.

“Tiểu Giản, tôi tin tưởng cô!” Đường Hạo Dương nghiêm túc nhìn Giản Mạt, trong lòng dâng lên một hy vọng cao lớn. Tất cả mọi người trong ngành đều đang như hổ đói rình mồi, nếu Tường Vũ có thể lấy được hạng mục này, thì dù là công hay tư tôi cũng làm.”

Trong lòng như có một vạn con ngựa đang phi nước đại qua lại, Giản Mạt có chút chán nản muốn chạy trốn.

Nhưng cuối cùng, cô cảm kích nhận lấy danh thϊếp, sau đó cười nói: “Tổng giám sát, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Rời khỏi phòng làm việc của Đường Hạo Dương với những suy nghĩ rối rắm, cả người Giản Mạt đều cảm thấy không khỏe, nhất là khi nhìn thấy danh thϊếp danh thϊếp của Tiêu Cảnh, cô không khỏi dở khóc dở cười.

Tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Đế Hoàng.

Cố Bắc Thần gõ ngón tay vào mặt bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đi vào lòng người một cách đặc biệt vì phòng họp quá đỗi im lặng.

“Không ai có phương án giải quyết?” Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Bắc Thần tràn qua đôi môi mỏng, mí mắt anh khẽ nhếch lên, và đôi mắt sâu của anh lướt qua các giám đốc điều hành cấp cao.

Những người điều hành cấp cao đều im lặng, lúc này ai lên tiếng trước thì sẽ chờ chết... Không nói gì thì cùng lắm chỉ bị mắng một trận.



Phòng họp lại chìm vào im lặng, bầu không khí bị đè nén khiến mọi người cảm thấy có chút ngột ngạt khó thở.

“Tổng tài...” Tổng giám đốc chỉ đành mạnh dạn lên tiếng: “Chuyện này...”

Đúng lúc, tiếng điện thoại vang lên. Mọi người tim như bị đông cứng lại, trong tiềm thức đều lo lắng tưởng rằng di động của mình đổ chuông.

Nhưng nghĩ lại, khi họp thì điện thoại đều để chế độ rung hoặc tắt máy.

Mọi người nhìn Cố Bắc Thần đầu tiên, chỉ thấy anh cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn một cái, hơi nhíu mày, đó là tin nhắn Giản Mạt gửi tới.

Giản Mạt: Vợ đi làm rất vất vả, anh là chồng có phải nên ủng hộ giúp đỡ công việc của em không?

Cố Bắc Thần ánh mắt thâm sâu, trả lời: Ừ, nghỉ việc đi, anh nuôi.

Khóe miệng Giản Mạt giật giật, sau đó nhắn lại: Đừng hơi chút là nói nghỉ việc được không? Cô còn thêm một biểu cảm dễ thương.

Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần khẽ nhếch lên: Nói đi, có chuyện gì vậy?

Giản Mạt: Nghe nói Đế Hoàng gần đây có câu lạc bộ cần thiết kế, thân là vợ của anh hình như còn là một kiến trúc sư công trình nữa.

Cố Bắc Thần gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Giản Mạt khi cô gửi tin nhắn này, đôi mắt của anh sáng lên như một con cáo: Nếu muốn anh thả cửa, em làm sao để báo đáp anh?

Giản Mạt nghiến răng khi thấy tin nhắn trả lời nhưng cô vẫn nhắn tin lấy lòng anh: Vậy em dùng thân mình báo đáp được không?