Cố Bắc Thần im lặng, khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen láy trông vô cùng sâu thẳm.
“Đau lắm sao?” Một lúc sau Cố Bắc Thần mới mở miệng hỏi.
Giản Mạt nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ và không nói gì... Bởi những suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu cô.
Cố Bắc Thần khẽ thở dài, chỉ ngồi xổm ở đó, đem chân của Giản Mạt đặt trên đùi, bắt đầu mềm lòng: “Lần này là tại anh không chú ý...” Giọng anh lãnh đạm khiến người ta không nghe ra được cảm xúc của anh.
Bởi vì được Cố Bắc Thần xoa bóp chân, Giản Mạt có chút không quen muốn rút chân ra... Nhưng vừa cử động liền bị anh giữ lại. Sau đó nghe thấy anh nói những lời xin lỗi, cô bỗng sững sờ.
Có phải Cố Bắc Thần đang ngụy trang xin lỗi cô ấy không?
Đừng trách Giản Mạt ngạc nhiên, Cố Bắc Thần là ai... Đó là một người vô cùng nổi tiếng ở Lạc Thành.
Gia tộc họ Cố là bách niên thế gia, đến thế hệ của Cố Bắc Thần chỉ có mình anh là con trai, từ nhỏ đã rất thông minh và khôn ngoan, anh đã hội tụ được bao nhiêu vòng sáng?
Con người này, đừng nói là đã làm sai, cho dù làm sai thì anh ta cũng biến chuyện đó là sai lầm chứ không bao giờ chịu xin lỗi.
Giản Mạt im lặng, cũng không rút chân ra, để cho Cố Bắc Thần xoa bóp... Thật ra không đỡ hơn bao nhiêu, vẫn còn rất đau.
Nhưng Thần thiếu đã đích thân ngồi xuống xoa xoa mắt cá chân cho cô, cô không thể than vãn.
Thôi được rồi để anh thoa cho vậy.
Tuy nhiên ngày hôm sau, Giản Mạt đau lòng khi phát hiện ra chân không những giảm sưng thậm chí còn càng tồi tệ hơn.
Giản Mạt và Cố Bắc Thần đều nhìn bàn chân sưng vù của Giản Mạt, một người sắc mặt đờ đẫn, một người sắc mặt trầm mặc... Tóm lại đều không tốt.
“Thay quần áo!” Cố Bắc Thần gương mặt lạnh lùng đưa Giản Mạt vào phòng thay đồ, lấy váy dài đến đầu gối để cô thay.
Giản Mạt nhìn khuôn mặt ủ rũ đầy sương mù của Cố Bắc Thần, cô không khỏi bất mãn... Chính anh là người đã làm sưng chân cô nhưng sao cô cảm thấy như bị ngược.
Trong lòng không thoải mái nhưng Giản Mạt không dám la hét, chỉ thay váy...
Sau khi Cố Bắc Thần lấy một chiếc áo len mỏng và mặc cho Giản Mạt, anh trực tiếp bế cô và bước xuống cầu thang, sau đó đặt cô lên chiếc xe Spyker...
“Anh làm gì đó?” Giản Mạt sững sờ.
“Đi bệnh viện!” Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt giật bắn người: “Chỉ là sưng thôi, bôi một chút dầu hoa hồng là khỏi... Em còn phải đi làm nữa.”
“Hôm nay là cuối tuần!” Cố Bắc Thần lên xe, ra hiệu cho Giản Mạt thắt dây an toàn.
“Nhưng hôm nay em có bản thiết kế cần phải hoàn thành.”
“Xin nghỉ phép!”
“Trẹo chân xin nghỉ phép?” Giản Mạt xấu hổ nói.
Có giả tạo quá không? Lần trước cô còn tự lại xe.
“Em tự xin hay để anh xin hộ?” Một khi Cố Bắc Thần đã quyết định điều gì đó, không ai có thể chất vấn lại. Rõ ràng là anh đang ngày càng khó chịu hơn.
Giản Mạt không còn cách nào khác là gọi điện cho người đang chờ cô thiết kế xong... Ai biết rằng cô còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia nói rằng cô ấy cũng đang chuẩn bị gọi cho cô, con cô bị ốm nên hôm nay không đi gặp Giản Mạt được nên đành hẹn lại vào thứ hai tuần tới.
Giản Mạt cúp điện thoại, nhẹ nhàng nhìn Cố Bắc Thần: “Đi thôi!”
Cố Bắc Thần khởi động xe, Giản Mạt không ngờ rằng, chỉ là chân hai lần bong gân lại tạo ra một tình huống khó xử như vậy.