Chương 47: Sự Ôn Nhu Của Anh Chính Là Con Dao Hai Lưỡi

Giản Mạt không khống chế được khóe miệng co giật một chút, trong lòng đã xác định, Cố Bắc Thần biết khi nãy người ôm hôn Sở Tử Tiêu chính là cô.

Chỉ là, cô không biết Cố Bắc Thần có biết người đàn ông đấy là cháu ngoại trai của anh.

Cô bứt dứt trong lòng nghĩ chắc anh không biết. Nếu không, vợ và cháu hôn nhau nơi công cộng chắc sẽ sốc lắm.

“Thật bá đạo...” Giản Mạt rũ mắt xuống, lộ ra vẻ đáng yêu: “Chỉ có quan chức mới được phép đốt lửa, người dân không được phép đốt đèn.”

Cố Bắc Thần ánh mắt càng sâu, anh không nghe rõ Giản Mạt nói gì nhưng cũng không cần nghĩ cũng biết cô nói gì.

“Giản Mạt, từ khi kết hôn anh chưa hề qua lại với người con gái khác.” Cố Bắc Thần rõ ràng là bất lực khi nói điều này.

“Hả?” Giản Mạt nghe không rõ vì đang chìm đắm trong suy nghĩ. Cô ngước mắt lên, nhìn Cố Bắc Thần với ánh mắt ngây thơ và rạng rỡ, chờ anh nói lại lần nữa.

Tuy nhiên, Cố Bắc Thần hoàn toàn không quan tâm đến cô, chỉ lật người ra khỏi giường, sau đó hào phóng để cô nhìn tấm lưng hoàn mỹ của anh đang không mặc gì, rồi đi vào phòng tắm.

Dù đã là vợ chồng... Nhưng cô vẫn ngại ngùng khi thấy anh như vậy.

Tuy nhiên, sau một hồi phấn khích như vậy, Giản Mạt phát hiện ra mắt cá chân vốn chưa khôi phục hoàn toàn trước đó lại bắt đầu đau... Nhưng phải làm sao đây? Cô đôi khi cứng đầu một cách kỳ cục.

Nửa đêm, Giản Mạt hơi khát. Vốn định chịu đến sáng nhưng cuối cùng không biết vì sao, cổ họng như bốc khói, chỉ có thể đứng dậy uống chút nước.

Giản Mạt cố gắng hết sức để làm cho cử động của cô nhẹ nhàng hơn, và cũng không dám bật đèn...

Khi đi xuống đất, bàn chân cứng lại, một tiếng “bụp” vang lên và mắt cá chân đau râm ran khiến Giản Mạt bị chuột rút ở bắp chân... Sau đó, cô ngã sõng soài.

Tuy nhiên, khi ngã xuống, cô theo bản năng muốn đỡ vào bàn ở gần đầu giường, nhưng ai biết đã bị kéo vào dây đèn và đèn trực tiếp bị rơi xuống và vỡ...

“Hừ” một tiếng, đôi mắt đau đớn của Giản Mạt như thấy vì sao, lưng cô ấy bị đèn bàn đập vào, cả khuôn mặt nhăn lại.

Gần như khi âm thanh vang lên, Cố Bắc Thần liền tỉnh dậy, anh bật đèn bên kia lên và thấy chiếc đèn đập vào người Giản Mạt và lăn sang một bên...

Sắc mặt tối sầm, Cố Bắc Thần lật người ra khỏi giường, bước đến chỗ Giản Mạt và ngồi xổm xuống không nói gì, anh kiểm tra lưng cô... Một vết đỏ lớn!

“Giản Mạt, em là trẻ con đấy à? Đi mà cũng để bị ngã.” Cố Bắc Thần có vẻ lo lắng, ôm chặt Giản Mạt vào lòng.

Giản Mạt cũng rất ấm ức, một người vốn dĩ rất mạnh mẽ, đột nhiên bị tiếng la mắng của Cố Bắc Thần làm sống mũi cay cay.”

“Sao không bật đèn?” Cố Bắc Thần vẫn lạnh lùng.

Giản Mạt trầm giọng nói: “Em sợ làm anh tỉnh giấc.”

Cố Bắc Thần nhướn mắt nhìn Giản Mạt... Trong lòng nhất thời có chút cảm xúc, nhưng rất nhanh chóng khiến anh không nắm bắt được.

“Tại em không đứng vững... Không cẩn thận nên...” Ánh mắt Giản Mạt rũ xuống, trong lòng càng thêm ấm ức.

“Không đứng vững? Thế không phải là trẻ con sao?” Cố Bắc Thần nói.

Giản Mạt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn Cố Bắc Thần, lớn tiếng buộc tội: “Chẳng phải là tại khi nãy anh lôi em ra khỏi xe nên chân em mới bị như vậy sao...”

Cố Bắc Thần cau mày, bởi không cần lời buộc tội của Giản Mạt, anh cũng có thể nhìn thấy mắt cá chân của Giản Mạt sưng đỏ.

Nếu khi nãy cô cố gắng chịu đựng, giờ thêm cú ngã này e rằng tình trạng càng nghiêm trọng.

“Chân trẹo mà không biết kêu sao?” Cố Bắc Thần tức giận: “Giản Mạt, em đang trêu đùa với anh sao?”

Giản Mạt im lặng, trong lòng chợt thấy buồn... Dù hơn một năm qua cô ấy đã bao nhiêu lần giả vờ bản thân không biết đau, không biết tổn thương, không biết đau, nhưng rồi sao?

Tất cả đều là giả! Đều là tự lừa dối bản thân.

Từ ngày biết Sở Tử Tiêu về nước, cô không có cách nào khống chế được bản thân, ngay cả sức kháng cự của cơ thể cũng giảm sút.

Hôm nay bất ngờ gặp lại anh, không chút đề phòng... Anh ấy nói muốn quay lại, nhưng bây giờ, cô là mợ nhỏ của anh, cô làm sao có thể cùng anh bắt đầu lại?

Nghĩ đến đây, Giản Mạt không nhịn được nữa, hai mắt đỏ bừng, một làn nước đọng trong mắt...