Chương 66

Chỉ thấy Diệp Nhược Sơ mặc trên người một bộ lễ phục cúp ngực màu đỏ, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ duyên dáng trắng sáng như bạch ngọc.Phía bên bả vai bên phải, vải lụa màu đỏ được kết thành một chiếc nơ, mỗi khi nàng di chuyển nó lại bay lơ lửng trên không trung, vẽ ra một đường vòng cung mỹ lệ.

Nàng trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh được cột đuôi ngựa bằng một tấm lụa đỏ rũ xuống hai bên vai.

Mỹ lệ, thanh khiết, dù bộ lễ phục không lộ quá nhiều da thịt, nhưng lại cho người khác cảm giác gợi cảm khó nói thành lời.

Bàn tay nàng đặt trên cánh tay của Thẩm Mặc Hàn, trên người hắn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh, con ngươi sâu thẳm lạnh đến thấu xương, vẻ ưu nhã cùng tôn quý bẩm sinh khiến hắn ở giữa đám đông càng thêm chói mắt.

Các phóng viên đều không ngừng bấm máy ảnh, từ khi hai người xuất hiện, ánh đèn flash chưa từng bị ngắt quãng.

Trần Hạo Vũ huýt sáo lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Nhược Sơ, thanh âm cảm thán, "Tôi cho tới giờ vẫn chưa từng biết cô giáo Diệp có thể dụ người như vậy!"

Nghe vậy, Thân Nhã liền véo tai hắn, "Mắt của anh nhìn đi đâu vậy!"

"Nhìn em, nhìn em, nhìn vợ của anh!" Trần Hạo Vũ nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

Quý Thần Dật cười nhạt, khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến, "Cô giáo Diệp quả nhiên là một vưu vật a!"

"Anh cảm thấy tôi như thế nào?"

Quý Thần Dật còn chưa kịp nói tiếng nào, thanh âm của Trần Hạo Vũ đã cắt ngang, "F*ck!"

Trần Viện Viện trừng mắt hạnh, ánh mắt hung tợn nhìn về phía anh.

Đứng trên sân khấu, Thẩm Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua đông đảo khách mời phía dưới, môi mỏng hơi cong lên, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.

"Các vị hôm nay có thể góp mặt tại bữa tiệc này, tôi cùng vợ đều vô cùng biết ơn, mong các vị có thể vui vẻ tận hưởng buổi tiệc."

Mặc dù chỉ là lời nói khách sáo đơn giản, nhưng dưới sân khấu tiếng vỗ tay đã nổi lên bốn phía, oanh oanh không ngừng.

Sau đó, Thẩm Mặc Hàn bình tĩnh bước xuống sân khấu, dắt theo Diệp Nhược Sơ ưu nhã đi về phía khách mời.

Nếu như không nhờ vịn lấy cánh tay của hắn, nói không chừng hai chân của Diệp Nhược Sơ đã sớm nhũn ra, nàng chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, đặc biệt nàng còn là nhân vật chính.

"Thả lỏng đi, đừng căng thẳng, đã có tôi ở đây..."

Bàn tay to lớn ấm áp đặt trên eo nàng, hắn hơi nghiêng người, hơi thở nóng rực phả vào bên tai nàng.

Tựa như cho nàng một viên thuốc an thần, cơ thể dần buông lỏng, mỉm cười tự nhiên, ngón tay nắm chặt góc áo của hắn, cùng hắn như hình với bóng.

Hắn liên tục bắt tay chào hỏi các vị khách xung quanh, cho dù là ai, biểu cảm của Thẩm Mặc Hàn đều tỏ ra lãnh đạm và lịch sự.

Hắn nói gì, Diệp Nhược Sơ đứng bên cạnh liền nói theo như vậy.

Nếu khách mời nàng uống rượu, Thẩm Mặc Hàn sẽ liền quay sang, đưa cho nàng một ly nước trái cây rồi thay nàng uống rượu.

Không biết là do uống nước trái cây quá nhiều, hay là do bên trong khách sạn quá nóng, Diệp Nhược Sơ cảm thấy hai má của nàng nóng bừng.

Thẩm Mặc Hàn tự nhiên cũng nhận thấy gương mặt trắng nõn của nàng đã nổi một tầng mây hồng, dịu dàng mê người.

Chung quanh có không ít ánh mắt nam nhân nhìn qua, tất nhiên không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ dám không ngừng lén lút liếc qua.

Đôi mắt dài hẹp của hắn khẽ nheo lại, lô ra một chút không hài lòng, đem Diệp Nhược Sơ đến bên cạnh Thân Nhã, "Cô đi cùng cô ấy đi."

"Được." Thân Nhã mỉm cười đáp ứng, đỡ lấy Diệp Nhược Sơ đang có chút không thoải mái.

"Vì cái gì không để tôi đi cùng?" Trần Viện Viện có chút không vui.