Chương 64

Dù sao nàng cũng không ngủ được, nằm ở trên giường cũng không có việc gì làm, sau khi thay xong quần áo, nàng dự định tản bộ trên con đường cạnh vườn hoa của Thẩm trạch.Sau một đêm tuyết đã tạnh, không khí tuy lạnh nhưng rất trong lành, hít một hơi thật sâu, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu.

Những chuyện bực bội, không vui, nên quên đi, toàn bộ đều quên đi.

Đi về phía trước chưa được mấy bước, điện thoại liền reo, nàng nhấc máy, "Mẹ, sao mẹ gọi con sớm vậy?"

Quách Yến Đình vô cùng bất đắc dĩ, "Hứa Thiên Ái một mực quấn lấy mẹ, nói mẹ gọi điện thoại cho con, sợ con quên mất chuyện hôm qua."

"Mẹ, mẹ có thể làm ơn khiến cô ta đừng làm phiền con được không?" Sau khi ổn định lại tâm trạng, Diệp Nhược Sơ ngồi xuống băng ghế.

"Con tùy tiện cho nó vài tấm thiệp mời, tiệc tối hẳn là rất nhanh liền kết thúc, con bé sẽ không gây ra chuyện gì đâu."

"Con biết rồi, lát nữa con sẽ gọi cho mẹ sau..."

Sau khi dạo quanh khu vườn vài vòng, Diệp Nhược Sơ buồn bực quay về, liền thấy chiếc Land Rover màu đen đang khởi động.

Thấy nàng đi tới, Thẩm Mặc Hàn đem áo khoác lông màu đen ném qua, "Lên xe."

"Đi đâu?"

"Thử lễ phục..."

Một lát sau, xe liền dừng lại trước cửa tiệm, hai người lần lượt đi vào.

Lễ phục quả thực rất đẹp, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ mặc những bộ đồ như vậy.

Nhìn thấy Thẩm Mặc Hàn, nhân viên phục vụ nở nụ cười ngọt ngào đi tới, thái độ vô cùng niềm nở, "Giám đốc Thẩm, ngài muốn xem trang phục dạ hội sao?"

"Ừm..." Đáp nhẹ một tiếng, bàn tay to của Thẩm Mặc Hàn lật qua lật lại lễ phục treo trên kệ, một lát sau liền chọn ra được mấy chiếc.

Diệp Nhược Sơ không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn chằm chằm vào hành động của hắn.

Trái tim nàng có chút không tự chủ được mà đập nhanh, khuôn mặt hơi đỏ lên, ân, nàng rất thích nhìn bộ dáng hắn lúc nghiêm túc.

Một lúc sau, nàng mở miệng, cố ý nói, "Thẩm tiên sinh."

"Làm sao?" Hắn liếc nhìn nàng.

"Không có gì, chỉ là thấy Thẩm tiên sinh là có chút quen tay, có phải trước kia anh thường xuyên tới đây chọn lễ phục cho bạn gái?"

Ngẩng đầu, hắn không để ý đến nàng, chỉ đưa lễ phục cho người phục vụ đứng sau lưng, đôi mắt híp lại, "Đưa lễ phục cho cô ấy thử..."

"Vâng, giám đốc Thẩm..."

Thân thể lườu biếng ngồi trên ghế salon, Thẩm Mặc Hàn thản nhiên ngồi xem tạp chí, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, môi mỏng khẽ mím lại.

Lấy điện thoại di động ra, hắn bấm một dãy số, ấn gọi đi, "Cô ấy đi rồi sao?"

" Sáu giờ sáng Thẩm tiểu thư đã rời khỏi Thẩm trạch, đi đến Thiểm Huyện."

"Thiểm Huyện?"

"Đúng vậy, Thẩm tiểu thư tự nguyện bị điều đến Thiểm Huyện, chức vị là trợ lý bí thư của huyện trưởng, cũng chính là trợ lý của lão gia."

Bàn tay nắm chặt điện thoại, khoé môi khẽ cong lên nụ cười trào phúng, mang theo sự lạnh lùng đến thấu xương.

Đã ba năm trôi qua, nhưng Thẩm Vũ Khanh ngược lại không có chút tiến bộ!

Hắn nói cô hãy biến mất, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn, cô liền thu thập hành lý, trời chưa sáng đã rời khỏi Thẩm trạch.

Ồ, quả thực là rất nghe lời...

Cô đã xem hắn như lang như hổ mà tránh né, hắn đương nhiên sẽ giúp cô hoàn thành ước vọng, cô muốn tránh, hắn liền để cô tránh.

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, thần sắc của Thẩm Mặc Hàn liền khôi phục lại như thường, như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên.