Chương 9

Buổi trưa, căng tin nhân viên.

Đúng như dự đoán, đồ ăn ở đây thậm chí còn ngon hơn những nhà hàng ngoài kia, Mạch Tây Hi luôn vui vẻ khi có thứ gì đó để ăn.

Tuy nhiên Thẩm Tinh Nam ngồi đối diện cô lại có vẻ không ổn.

Khuất tay trước mắt cô cười khúc khích:"Hồi hồn nào, nghĩ gì vậy?"

Thẩm Tinh Nam bĩu môi, không yên lòng chọc cơm trong đĩa:"Tôi nói cô nghe một bí mật"

"Cái gì?"

Nhìn xung quanh, Trầm Tinh Nam cúi người lại, nhỏ giọng nói:"Tôi nghe nói, đại boss chúng ta không thích phụ nữ"

"Ách......" Mạch Tây Hi miệng ngậm một ngụm canh, nghe vậy, thiếu chút nữa phun ra.

Nuốt xuống, cô lắp bắp hỏi:"Cô..nghe.. ai nói nhảm vậy?"

"Bên ai mọi người đều đồn như vậy, còn nói anh ấy với Bạch tổng thân thiết như hình với bóng, còn nữa...họ nói đại boss không có...khả năng"

"Nói nhảm!" Mạch Tây Hi nghe xong, kết luận như đinh đóng cột.

Anh ta không có khả năng sao?

Vậy thì cô bị ai giày vò đến chết đi sống lại?

Anh ta có khả năng hay không, cô có quyền lên tiếng nhất.

"Tây Tử, sao cô nói nghe chắc chắn vậy?"

Thẩm Tinh Nam cắn đũa, nhìn cô:"Thật kì lạ"



"Có quái gì kì lạ?" Mạch Tây Hi do dự một lát rồi nói:"Tổng giám đốc thông minh, đẹp trai, quyền lực còn nhiều tiền, sao lại thích đàn ông? Tuyệt đối không thể"

"Đúng, đúng, tôi cũng không tin đó là thật"

Thẩm Tinh Nam lại loé sáng:"Tổng giám đốc đẹp trai như vậy, nếu không thích phụ nữ thì thật đáng tiếc"

"Được rồi, mau ăn cơm đi, đừng nghĩ những thứ đâu đâu nữa". Mạch Tây Hi gắp một miếng thịt gà vào đĩa Thẩm Tinh Nam.

"Cô còn trẻ, ăn nhiều thịt bổ sung thể lực"

Thẩm Tinh Nam nhịn không được cười rộ lên:"Xin đi, Tây Tử, tôi năm nay 21, cô mới 18, đến cùng ai trẻ hơn?"

"Ách...... "Mạch Tây Hi cứng đờ, ngượng ngùng cười:"Ha Ha"

Buổi chiều, ở bộ phận bận rộn, cấp trên đột nhiên đi tới, phía sau còn có một người nữa.

Anh ta mặc bộ vest màu xám bạc, sơ mi trắng, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu như ngọc.

"Mọi người, xin dừng tay một chút". Người giám sát vỗ tay nói ngay.

Mọi người tập trung sự chú ý và nhìn sang.

Mạch Tây Hi liếc thấy Bạch Tĩnh Thành, vô tình bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô vội cúi đầu xuống, tim đập nhanh.

Ở mức độ nào đó mà nói, Bạch Tĩnh Thành kỳ thật rất gần với hình mẫu lý tưởng bạch mã hoàng tử trong lòng cô.

Quản lý nhìn sanf Bạch Tĩnh Thành, được anh gật đầu, lúc này mới lên tiếng:"Thông báo đến mọi người tin tốt, từ hôm nay trở đi, anh Bạch sẽ đảm nhiệm chức vụ trưởng bộ phận ngoại giao thời hạn một năm. Cùng chào mừng anh Bạch!"

Người kia vừa dứt lời, ánh mắt các nữ nhân viên đều sáng lên, tiếng vỗ tay càng như sấm.

"Được rồi" Người kia giơ tay lên, mọi người im lặng nhìn.



"Xin mời quản lý Bạch nói vài lời"

Bạch Tĩnh Thành tiến lên một bước, khẽ gật đầu:"Xin chào, tôi là Bạch Tĩnh Thành, tiếp đến tôi sẽ làm việc cùng mọi người một năm, hy vọng chúng ta hợp tác chung vui vẻ"

Hai câu nói đơn giản của anh ấy đã giành được một tràng pháo tay khác.

Người giám sát đứng cạnh Bạch Tĩnh Thành thấp giọng hỏi:"Quản lý Bạch, chúng tôi sắp xếp cho anh một trợ lý?”

Ánh mắt Bạch Tĩnh Thành hơi thu lại, tầm mắt từ từ dừng ở trên người Mạch Tây Hi, ngón tay thon dài nâng lên, chỉ về phía cô:"Vậy thì nữ đồng nghiệp này đi"

Vừa dứt lời, lực chú ý của mọi người dồn dập chuyển tới trên người Mạch Tây Hi.

Mà người liên quan hơn nửa ngày mới phản ứng lại.

Cô sao? Làm trợ lý cho Bạch Tĩnh Thành?

"Mạch Tây Dư, vậy thì sau này cô là trợ lý của anh Bạch, nhất định giúp đỡ quản lý thật tốt"

Người giám sát trầm giọng nói.

"Vâng". Mạch Tây Hi cung kính lên tiếng, nhưng vẫn có chút không dám tin.

"Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi, quản lý Bạch, mời qua bên này". Người giám sát dẫn Bạch Tĩnh Thành đến văn phòng.

Bọn họ vừa rời đi, Thẩm Tinh Nam liền xông tới, "Tây Tử, cô thật may mắn, làm tôi ganh tị quá a, mà cô cũng quen quản lý Bạch à?"

"Cô cho rằng ai tôi cũng quen?". Mạch Tây Hi bật cười, lại phát hiện rất nhiều nữ đồng nghiệp khác, ánh mắt như có như không bay tới chỗ cô.

Tốt lắm!

Chỉ một cơn bão lướt qua sáng nay, cô giờ đã trở thành tâm điểm chú ý, là kẻ thù của công chúng.