Chương 8

"Cô"

Chỉ có một từ thôi, nhưng nghe còn hay hơn cả tiếng đàn cello cổ.

Không! Cô không thể ngồi chờ chết được.

Ngón tay lặng lẽ nắm chặt, Mạch Tây Hi cắn răng, ngước mắt nhìn người trước mặt, tốc

độ nói cực nhanh.

"Tổng giám đốc, xin chào, lần đầu gặp mặt"

Dứt lời, cô hận không thể chết ngay lập tức.

Vì sao phải nói lần đầu gặp mặt a? Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Môi khẽ nhếch lên, Chu Diên Sâm lộ ra một nụ cười vô cùng lạnh nhạt.

Một tay đút vào túi quần, anh hơi cúi người về phía Mạch Tây Hi.

Từ góc độ người khác nhìn lại, anh giống như đang thì thầm thân mật với Mạch Tây Hi.

Nhưng sự thật lại là......

"Lần đầu gặp mặt? Sao tôi lại cảm thấy cô quen mắt như vậy?"

Làm ơn đi! Đừng biến cô thành trung tâm của sự chú ý.

Mạch Tây Hi ở trong lòng kêu rên, cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười nịnh nọt giả tạo:"Sao có thể? Một người nhỏ bé như tôi, làm sao xứng đáng quen biết tổng giám đốc được"

"Sao?" Chu Diên Sâm đứng thẳng người, ung dung, thần thái vẫn còn đó.

Bắp chân Mạch Tây Hi như nhũn ra, cô sẽ sớm không thể đứng vững trước khí tức mạnh mẽ của anh.

Đúng lúc này, một giọng nam trong trẻo đột nhiên truyền đến.

"Tôi đến trễ"

Người tới âu phục nhàn nhã màu xám bạc, mặt mày thanh tú, tuấn lãng bất phàm.

Nếu vẻ đẹp của Chu Diên Sâm là không ăn khói lửa nhân gian, thì người này đẹp trai thân thiện gần gũi như anh hàng xóm.



"Bạch tổng". Trình Lâm gật đầu với người vừa tới.

Bạch Tĩnh Thành gật đầu, tầm mắt lại khóa chặt trên người Chu Diên Sâm.

Ánh mắt kia xen lẫn một chút gì đó khác lạ.

Nhưng đây không phải là điều Mạch Tây Hi quan tâm bây giờ. Tất cả những gì cô biết là cô phải chịu số phận.

Anh không chỉ là cấp trên trực tiếp của cô, còn là người chứng kiến cô lúc say xỉn xấu xí, bị cô to gan lớn mật dùng lời trêu ghẹo.

Chưa nói tới là chủ nhân chiếc Bentley đen kia.

Quan trọng hơn nữa, anh là đối tượng cùng cô lăn qua giường!

Nghiệt duyên cắt không đứt, môi quan hệ tồi tệ giữa họ phức tạp đến mức cô muốn khóc!

Đây là một khí tràng tam giác thập phần quỷ dị.

Cuối cùng cũng có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng:"Tổng giám đốc, chúng ta còn hai bộ phận cần kiểm tra". Trình Lâm nói

Giọng nói của cô rất nhạt, nhưng lại lộ ra sức mạnh nào đó.

Chu Diên Sâm cất bước, giống như đế vương kiêu ngạo, mắt không chớp rời khỏi chỗ Mạch Tây Hi không quay đầu lại, theo sau là một loạt tiếng bước chân.

Trong đó bao gồm Bạch Tĩnh Thành vừa mới đến.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mạch Tây Hi luôn cảm thấy ánh mắt đối phương tựa như dừng lại trên người mình.

"Phù, đại boss khí chất quá đáng sợ, hù chết tôi rồi". Thẩm Tinh Nam bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên kéo Mạch Tây Hi lại.

"Tây Tử, cô quen đại boss sao?"

Mạch Tây Hi trừng to mắt, vội vàng xua tay: "Làm sao có thể"

"Nhưng mà, vừa rồi rõ ràng....."

"Mau đi làm việc đi". Người giám sát nói ở trong phòng đúng lúc, gián tiếp giúp cô giải vây.

Mạch Tây Hi thở phào nhẹ nhõm, nhún nhún vai:"Làm việc thôi"



Trầm Tinh Nam đành phải gật đầu: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm a, Tây Tử"

"Được"

……

Văn phòng tổng giám đốc.

Chu Diên Sâm ngồi trên ghế, mắt phượng long lanh, lúc bất động giống như mô hình ba chiều tĩnh tại.

Bạch Tĩnh Thành cách anh một cái bàn làm việc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:"Sao hình như anh không muốn gặp tôi?"

Chu Diên Sâm rốt cục mở miệng, thanh âm lộ ra chút lười biếng:"Nếu không muốn gặp thì sao?

Không tiếp quản Bạch thị chạy tới đây làm gì?"

"Tôi tình nguyện thua, chấp nhận ở lại Triều Đại giúp đỡ trong một năm"

Tất cả đều tại hai tên khốn Thịnh Hành Văn và Đan Diễn giở trò quỷ.

Chu Diên Sâm khẽ nhếch môi, chậm rãi nói từng chữ:"Sao cũng được"

Bạch Tĩnh Thành mỉm cười, xoay người đi về phía Trình Lâm đang cung kính đứng một bên, hơi cụp mắt xuống.

"Vậy thì phiền thư ký Trình xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn"

"Tôi không dám". Trình Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh mỉm cười.

"Chỉ là Triều Đại không giống Chu thị, phòng thư ký nhỏ, sợ không chứa nổi tượng Phật Bạch tổng đây". Giọng nói của cô dịu dàng, mang theo một chút ý tứ vui đùa, làm người ta khó có thể chê trách.

Mà cô dứt lời, Chu Diên Sâm liền mất kiên nhẫn nói:"Anh có thể tới bộ phận ngoại giao tùy tiện làm quản lý"

Bạch Tĩnh Thành ánh mắt lóe lên, cười: "Được, thoải mái hơn, thích hợp với tôi"

Thoả thuận xong, Bạch Tĩnh Thành thấy Trình Lâm còn có chuyện báo cáo với Chu Diên Sâm, thức thời rời khỏi văn phòng.

Bộ ngoại giao.

Anh nhớ rõ cô gái vừa rồi chính là nhân viên bộ phận hải ngoại.

Thú vị đây!