Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

8.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đoạn ngắn 1: Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 50: Anh yêu em
Mắt Bạch Tiểu Hoa sáng lên, cầm lấy tay Ngọc Đường Xuân, vội vàng nói, "Nếu là đảo kho báu, nhất định có rất nhiều bảo bối đúng không?"

Ngọc Đường Xuân gật đầu, "Đó là đương nhiên! Tuy rằng chưa có người tận mắt nhìn thấy, nhưng đảo Thiên Lang quả thực là có tồn tại, từ ngàn năm trước sau khi biến mất, từ đó đến nay nó chưa hiện ra lần nào, cũng có không người nào biết vị trí của nó ở nơi nào. Nghe nói, đảo Thiên Lang không chỉ có linh dược nhiều vô số kể, mà còn có đan dược hiếm thấy, cũng có thế là vũ khí bí mật và bí kíp võ công mà nhiều người tha thiết ước mơ " (Hic..ai mà là chủ cái đảo này chắc là làm chủ thế giới quá @@)

Nhưng Bạch Tiểu Hoa không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn biết, có linh dược cứu được Ngọc Đường Xuân hay không thôi.

"Những linh dược cùng đan dược này, có thể chữa khỏi bệnh cho anh được không?"

Tâm của Ngọc Đường Xuân, bởi vì lời nói của cô, hung hăng chấn động ——

Khuôn mặt tuấn dật vẫn như cũ lộ ra nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Hoa, gật gật đầu, "Có."

Đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn đã luống cuống khi vừa nhìn đến tấm bản đồ.

"Thật sao? Thật tốt quá." Bạch Tiểu Hoa lúc này mới an tâm, lập tức đắc ý giương lên cằm nhỏ, "Tôi nói rồi mà, tôi nhất định sẽ cứu anh."

Ngọc Đường Xuân đưa tay xoa đầu của cô, cười nhạt không nói.

"Có điều, rốt cuộc anh bị bệnh gì, nghiêm trọng lắm sao? Trước kia anh không chịu nói cho tôi biết là bởi vì anh đã tuyệt vọng, bởi vì anh cảm thấy bệnh của anh không có thuốc nào có thể trị được, cho nên anh đã sớm buông tha, lẳng lặng chờ chết. Nhưng hiện tại khác trước, anh có hi vọng rồi, anh có thể sống tiếp, cho nên. . . . . . Bây giờ anh nói cho tôi biết, được không?"

Ngọc Đường Xuân không chút do dự gật đầu, "Có thể, chỉ cần em muốn biết, anh sẽ nói không sót một chữ, đem tất cả mọi thứ đều nói cho em biết."

Thì ra, Ngọc Đường Xuân được sinh ra ở một đại thế gia, hắn có được địa vị cao quý và đầu óc thông minh, càng làm cho người khác hâm mộ hơn là, hắn còn tinh thông cả y thuật. Phải biết rằng, vật cực tất phản ( cái gì tốt quá thì sẽ có một mặt cực xấu để công bằng ), có lẽ là ông trời ghen tị với hắn, cho nên lúc hắn 8 tuổi năm ấy, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trải qua hơn một tháng trị liệu, rốt cục cũng tỉnh lại.

Nhưng khi hắn tỉnh lại, thân thể suy yếu, bước đi tập tễnh, giống như một ông già 80 tuổi, đi mấy bước đã thở hồng hộc, chứ đừng có nói là tu luyện thăng cấp. Phụ thân và trưởng lão gia tộc Ngọc Đường Xuân bắt đầu lo lắng sốt ruột, phải biết rằng một gia tộc phồn vinh, hưng thịnh, thì phải có một người gia chủ vĩ đại nghịch thiên dẫn dắt, mà người này, chính là con trai trưởng Ngọc Đường Xuân.

(Huệ:Thử tưởng tượng một người đang 8 tuổi bỗng trở thành một ông già 80 tuổi…@@...Hic..tội nghiệp anh xuân T_T)

Rốt cục, gia tộc bàn tính đến việc sử dụng bí pháp bị cấm, xem thử xem rốt cuộc Ngọc Đường Xuân đã xảy ra vấn đề gì.

Ngày đó, Ngọc Đường Xuân thấy rõ ràng lúc cha của hắn từ mật thất đi ra ngoài, ánh mắt của cha nhìn hắn, có ưu thương, có lo lắng, có đáng tiếc, có thương hại ——

Phụ thân ngụy trang rất kém, cái khuôn mặt xám xịt kia, từ đầu đến cuối đều cười rất gượng ép, "Tiểu Xuân, không có việc gì mà, chẳng qua thân thể của con bệnh lâu mới khỏi, dương khí không đủ nên bị suy nhược cơ thể thôi, nghỉ ngơi thật nhiều sẽ khá hơn."

Hắn thông minh như vậy, làm sao mà không nhìn ra phụ thân đang miễn cưỡng đây!

Rồi bất chợt một ngày, hắn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới, kích động muốn đi nói cho cha và mẹ biết, lại ngoài ý muốn nghe được đáp án làm cho hắn vẫn nghi hoặc bấy lâu.

" Ngọc Triệu Long tôi rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì vậy, tại sao lại phát sinh chuyện chó má này? Tiểu Xuân rõ ràng xuất sắc như vậy, nó là tương lai và hi vọng của Ngọc gia chúng ta, là gia chủ tiếp theo của Ngọc gia, là con của tôi! Trời ơi, rõ ràng là cố tình, cố tình đổ tai họa xuống đầu nó mà, tôi. . . . . . Ai!"

"Ý của anh là, bênh của tiểu Xuân. . . . . . không có thuốc nào chữa được?"

"Nhiều nhất là sống không quá 28 tuổi, đây là bị nguyền rủa, là lời nguyền không thể giải trừ, thiếu một hồn một phách, cả đời không thể nào có được thành tựu to lớn, càng không thể sống quá 28 tuổi ——"

(Sr m.n vì Ari chen chỗ..nhưng edit chỗ này thấy tức quá đi..sao ai ác độc hạ nguyền rủa lên Anh Xuân..nếu biết là ai ta chém chết >.

Thêm Bình Luận