Quyển 1 - Chương 2: Có dũng khí chạm vào nữ nhân của tôi
Ngày hôm sau, một xx bệnh viện xx tầng xx phòng bệnh.
Một đại hán thân trọng thương ,có vẻ mặt dữ tợn, đầu trần lóe sáng , nằm ở trên giường bệnh, đứng đầy xung quanh giường là một đám các tiểu đệ có vẻ dè dặt.
"Hắc hắc, đại ca, ngài cảm thấy thế nào? Có ... cảm giác tốt lắm hay không ạ?" Một tiểu đệ nịnh nọt đến gần, nhỏ giọng hỏi.
"Tốt con mẹ mày , bỏ mẹ mày, mày thử gãy mấy cái xương sườn thử xem, chất tiệt! Con mẹ nó đau chết ông đây . Giỏi lắm cái Bạch Tiểu Hoa kia, có tiền mời tay đấm ngưu B như vậy, không có tiền trả cho ông đây, con đĩ tối, đợi ông đây hung hăng trừng trị làm cho cô ta một chút cũng không thể. Ai u! Đau chết bố mày . . . . . . Mẹ nó. . . . . ."
Người đại hán này tên là Trương Tam Lưỡng, trong bang cũng được xem như là lão Đại, thủ hạ cũng có vài trăm người, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào hai thanh đao xông ra đường, mở sòng bạc. Bạch Tiểu Hoa cũng bởi vì thế mà thiếu hắn khoản nợ đánh cuộc, mới bị hắn đuổi gϊếŧ.
"Nhưng mà bộ dạng của đứa con gái thật ra cũng không tệ, khuôn mặt kia, dáng người kia, chậc chậc, tuy rằng đã có con, nhưng vẫn còn rất nóng bỏng nha!"
"Đúng vậy, lần trước nếu cô ta không dùng mỹ nhân kế, chúng ta cũng đâu có thể mắc mưu để cô ta chạy thoát ."
Trương Tam Lưỡng tức giận không có chỗ để xả, hung hăng mắng, " Mẹ nó, câm miệng hết cho ông mày, người nào dám nhắc tên con khốn đó tao liền chém người đó. Mẹ kiếp, để ông mày bắt được thì đừng mơ cho con khốn đó xuống giường được, yên tâm, sẽ có phần của tụi bây, nhưng mà phải đợi ông mày hưởng thụ trước đã ."
"Dạ dạ dạ, chuyện đó là đương nhiên !" Có thể hưởng một nữ nhân cực phẩm như vậy, sống bớt đi mười năm cũng cam nguyện .
Lúc một đám nam nhân bỉ ổi ở trong phòng đang cười dâʍ đãиɠ , cửa phòng bệnh bị hung hăng đá văng ra.
Một đám người há hốc mồm nhìn cánh cửa bị đá bay , thẳng tắp bay hướng lão Đại , sau đó chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên như heo bị gϊếŧ.
"A! Đau chết ông mày , mẹ nó, người nào không muốn sống cư nhiên dám giương oai ở trên địa bàn Lão Tử! Tụi bây đứng đó làm gì, còn không mau lôi ván cửa trên người Lão Tử ra, muốn đau chết tao sao?" Trương Tam Lưỡng oa oa kêu to, đau đến tay chân run rẩy.
"Lão Đại, đừng. . . . . . Đừng mắng." Một thanh âm run rẩy nhỏ giọng nhắc nhở nói.
"Mẹ nó, mày cư nhiên dạy đời tao? Muốn chết có phải hay không, thấy Lão Tử bị tập kích còn không mau bắt lấy cái kẻ không có mắt kia, tụi bây còn thất thần để làm chi?"
"Súng. . . . . ."
Trương Tam Lưỡng sửng sốt, ngốc hỏi, "Lão Tử bảo tụi mày bắt đi, không phải thưởng cho tụi mày, nghe không rõ tiếng người hả?"
(*) Súng còn có nghĩa là thương, từ thương và thưởng gần âm, nên ông già ổng nghe lầm…
"Không phải thưởng, là súng ạ, sung đó!"
Một đạo âm thanh ôn nhu lại lãnh khốc vang lên, tựa Thiên Sứ và ác ma đồng thời hấp dẫn.
"Bắt hắn cho tao mang lại đây!" Bá đạo mà uy nghiêm, kiên quyết không cho phản kháng.
"Dạ!"
Giây tiếp theo, Trương Tam Lưỡng bị một đôi bàn tay to thô lỗ mãnh mẽ cường ngạnh kéo từ trên giường bệnh xuống. Tâm Trương Tam Lưỡng trầm xuống, hắn đâu phải đồ ngốc mà không biết thân mình rất nặng, lại bị lôi xuống một cách dễ dàng như vậy, này. . . . . . Đây rốt cuộc là. . . . . .
"Mày vừa mới nói, mày muốn bắt ai hả?" Thanh âm ôn nhu mang theo ý chê bai, còn cất dấu lửa giận thâm trầm.
Trương Tam Lưỡng ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười trên khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp, mang theo sát ý dày đặc, tuy là nam nhân, đã có một đầu tóc dài dài đến thắt lưng, quần áo trường bào màu đỏ lờ phờ khoát trên người, tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chống cái cằm hoàn mỹ tinh xảo, bởi vì ngồi, hai chân thon dài cà lơ phất phơ bắt chéo chân bên kia.
hình ảnh hiện ra trước mắt Trương Tam Lưỡng, hoàn toàn đánh sâu vào tầm mắt và đại não của hắn, làm hắn phun một chữ cũng không ra.
"Sở lão đại hỏi mày đó, còn không trả lời!" Nam nhân vừa mới đem hắn từ trên giường kéo xuống dưới liền một cước đá vào mông hắn.
Lúc này Trương Tam Lưỡng mới quay đầu, vừa thấy rõ ràng tình huống chung quanh , mồ hôi lạnh liền toát ra liên tục.
nam nhân xinh đẹp Này phía sau, chỉnh tề đứng là một loạt nam tử mặc áo đen khôi ngô khỏe mạnh , khí thế kia vừa thấy chính là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cùng mình hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Mà thủ hạ của mình giờ phút này toàn bộ quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình.
mỗi người Bọn họ đều có một phen suy nghĩ.
Trương Tam Lưỡng không biết khi nào mình thì đắc tội một đại nhân vật như vậy, nhưng là lại mơ hồ hiểu được có quan hệ cùng với Bạch Tiểu Hoa. Lại nói tiếp, nam nhân tóc dài này rất quen mặt, dường như là một trong nhóm bốn người kia ngày hôm qua đánh mình, hắn chính là một người trong đám bốn người kia.
Cái này chết chắc rồi, đá đến tấm thép rùi .
"Tiểu nhân không muốn bắt ai hết, không có, tuyệt đối không có , lão Đại tạm tha cho tôi đi, đừng gϊếŧ tôi, ngàn vạn lần đừng gϊếŧ tôi!"
Sở Vân Hiên lười biếng đứng lên, đi đến trước mặt Trương Tam Lưỡng, trên cao nhìn xuống, dùng một loại ánh mắt chán ghét xem con kiến nhìn hắn, thản nhiên nói, "Biết Bạch Tiểu Hoa là ai chăng?"
Trương Tam Lưỡng lắc đầu, một lòng bắt đầu chậm rãi trầm xuống.
Sở Vân Hiên cười tà mị xinh đẹp, tóc đen phất lên, ở giữa không trung múa cuồng loạn. Chỉ thấy hắn dùng một loại giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, lại vô cùng hạnh phúc thỏa mãn nói, "Bạch Tiểu Hoa, cô ấy là vợ tao! Mày dám khi dễ vợ của Sở Vân Hiên tao , nửa đời sau cũng đừng làm nam nhân ". Lập tức, âm lạnh phun ra hai chữ, "Phế bỏ!"
"Dạ!"
Trương Tam Lưỡng đã không hề phản kháng .
Sở Vân Hiên!
Lão Đại tổ chức hắc đạo Trung Quốc lớn nhất!
Loại nhân vật này trong truyền thuyết, rõ ràng đứng ở trước mặt mình, đại não Trương Tam Lưỡng đã hoàn toàn bế tắc. Mà nhóm thủ hạ của hắn, mặt mỗi người xám như tro tàn, giãy dụa muốn buông tha cho, chỉ cầu cho chết thống khoái! Nữ nhân của kẻ đứng đầu hắc đạo. . . . . . Bọn họ thế nhưng nghĩ muốn nữ nhân của kẻ đứng đầu hắc đạo, mẹ nó thật sự là rất nực cười , nếu có kiếp sau, bọn họ hy vọng có thể làm người thật tốt, vĩnh viễn không giao thiệp với xã hội đen.
A a a a!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, quanh quẩn trong cả tòa bệnh viện, tất cả mọi người rùng mình một cái, tò mò muốn nhìn một chút rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì cái gì ngay cả bộ đội vũ trang quốc gia đều đến đây.
Sở Vân Hiên đưa chân, giẫm lên mặt Trương Tam Lưỡng , lạnh lùng cười nói, "Kiếp sau mà có đầu thai , ánh mắt mở rộng ra một chút!"
Trương Tam Lưỡng đau đến mức thần chí không rõ, nhưng vẫn là nghe được lời của hắn rõ ràng , đáng tiếc hắn đã không có khí lực mà nói chuyện .
Sở Vân Hiên tiêu sái xoay người, khoác trường bào lên người, ở giữa không trung vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.
Ngoài cửa sổ gió thổi tiến vào, làm tóc hắn và trường bào bay phất lên, lưu lại bóng dáng phong hoa tuyệt đại, cùng tàn khốc lãnh tuyệt đích bốn chữ.
" Một người cũng không được để lại!" đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g
Vừa ra khỏi cửa, liền chống lại ba mặt nam nhân khác cũng tuấn mỹ Vô Song giống nhau. Sở Vân Hiên ngáp một cái, nói, "Hạ Lưu Ly, kế tiếp là công việc của chú em, chúng ta phải phân công ra."
Hạ Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, dung nhan tuấn mỹ có thể tổn thương mắt người, con ngươi sáng ngời như sao ẩn ẩn lộ ra một chút bất mãn, "Bây đâu!"
Nghe được thanh âm của hắn, quân đội vốn đóng tại bên ngoài chỉnh tề vọt tiến vào.
"Đem mọi người bên trong lôi đi hết, bọn họ có ý đồ mưu hại bổn vương tử, đã bị bổn vương tử đánh gục toàn bộ, chuyện kế tiếp giao cho các ngươi xử lý, mặt khác nói cho tướng quân các ngươi biết, bổn vương tử mời tướng quân ăn cơm, mời hắn đến đúng giờ trình diện!"
"Tuân lệnh!" Sĩ quan trẻ đứng thẳng tắp, hành lễ.
"Đây là người thứ nhất, theo điều tra của tôi, trong năm năm nay có 18 người đuổi gϊếŧ Tiểu Hoa, lai lịch của bọn họ ta đã điều tra rõ ràng toàn bộ, đã trực tiếp xóa bỏ, ok ." Tóc đen mắt đen áo đen, giống như Satan xuất hiện vào ban đêm, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.
Lãnh Như Phong, hàng năm chiếm giữ đế vương kim bài đệ nhất sát thủ.
"Lãnh Như Phong, chú em hẳn là đi làm trinh thám, làm sát thủ thật sự là tốn cho đời của chú em !" Nhàn nhạt trào phúng từ trong miệng của Tiêu Lạc Hàn xông ra, hôm nay hắn như trước vẫn là tây trang, tuấn lãng cao ngất, ôn nhu như nước, trăm phần trăm là bạch mã vương tử trong mắt nữ nhân, đối tượng muốn kết hôn đứng hàng thứ nhất của các cô gái.
"Cái quái gì cũng chưa làm, người chuyên ngành đánh trống lãng không tư cách nói chuyện."
Tiêu Lạc Hàn cũng không giận, mà thản nhiên cười nói, "Có đôi khi, rất nhiều chuyện không thể chỉ trông vào bạo lực, cũng cần có đầu óc. Tôi đề nghị mấy chú em nên xem báo chí hôm nay, các chú em phải biết rằng, có đôi khi gϊếŧ người cũng là có thể không thấy máu ." Dứt lời, tiêu sái xoay người.
Dám đυ.ng nữ nhân của tôi, thì hãy chuẩn bị cửa nát nhà tan.