Ghen? Hắn nói linh tinh gì thế, cô sao có thể vì hắn mà ghen?
“Tôi cùng Ái Linh đã chia tay lâu rồi, cô ấy và tôi cũng không hề có ý muốn quay lại.” Trang Minh Tuấn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Chuyện này, anh nói với tôi làm gì…” An Tâm Khiết nắm chặt hai tay, cụp mắt xuống, vẻ mặt bối rối.
Ánh mắt cô dao động bất định cùng vẻ mặt nộ rõ sự nôn nóng, khiến hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Hắn đi tới trước mặt cô, bộ dáng nghiêm túc cúi xuống nhìn thẳng cô. “Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ___”
Hắn thận trọng dừng lại một chút.
“Cô nghĩ là tôi và cô, chỉ cần một câu nói là có thể cắt đứt quan hệ sao?” Lúc này, hắn không chỉ nhìn thẳng vào mắt của cô mà hắn còn nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Hắn nên sớm phát hiện, sâu thẳm trong con người hắn “An Tâm Khiết’ đã chiếm một vị trí rất đặc biệt, hắn rất muốn làm rõ, cô có cùng suy nghĩ giống hắn.
“Tôi… Tôi không biết chúng ta là quan hệ gì….” Hắn ở gần như vậy, ánh mắt lại chớp chớp… vì thế trái tim cô đập loạn nhịp. ^^
Bàn tay An Tâm Khiết toát ra mồ hôi lạnh, ngực khó chịu, thân thể thậm chí run nhẹ.
“Tôi có thể nói cho cô biết chúng ta là quan hệ gì.” Ngay khi cô định lùi về phía sau, Trang Minh Tuấn kiên quyết vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
An Tâm Khiết ngước mắt lên, cảm nhận được mùi nam tính và du͙© vọиɠ trong ánh mắt của hắn, bỗng dưng hai chân cô như nhũn ra, cả người vô lực, không thể cử động.
Sau đó, Trang Minh Tuấn hôn cô.
Mang theo khí thế khiến trời đất quay cuống, sự tiến công của hắn tràn ngập xâm lược, khiến cho cô chìm đắm trong ôn nhu cùng bá đạo…
Nụ hôn của hắn, nhất định khiến cô bị hút vào, không có cách nào trốn tránh.
“Khi nào công việc kết thúc? Anh tới đón em.” Trang Minh Tuấn vừa đi ra khỏi phòng họp, lập tức gọi điện cho An Tâm Khiết.
“Đừng tới, ngày hôm nay phóng viên hỏi em về chuyện của anh, cho nên em nghĩ, mấy ngày tới chúng ta không nên gặp nhau.” Hôm nay An Tâm Khiết làm việc tại cửa hàng, tiếng nói có chút do dự.
“Đừng nói ngốc như vậy.” Lời nói như rất ôn nhu nhưng lại để lộ ra mấy phần hờn giận, “Em biết, điều đó không có khả năng!’
“Vì sao không có khả năng? Mấy hôm trước…” Tiếng nói của cô đột nhiên thấp xuống, “Chuyện đó là sai lầm.”
“Chuyện gì là sai lầm?” Hắn đi vào thang máy, lông mày nhăn lại.
“Anh…Biết rồi còn hỏi!” Cô hơi khó chịu.
“Nếu như em vẫn để ý đến chuyện đó, vậy anh và em cũng nhau làm rõ, chuyện kia căn bản không phải sai lầm.” Vẻ mặt của hắn trở nên ương ngạnh. “Anh thật không hiểu, vì lí do gì mà em lại từ chối anh hết lần này đến lần khác?”
Từ sau ngày hắn hôn cô, cô cực lực trốn tránh hắn.
Gặp được một cô gái bướng bỉnh như cô ấy, cho dù nam nhân có dễ tính đến đâu đều sẽ phải tức giận, huống hồ, hắn lại không có nhiều kiên trì, thậm chí tính cách lại nóng nảy.
Thế nhưng đối với cô, hắn tự nhận đã bày tỏ sự kiên trì cả đời, đối xử với cô rất tốt.
“Anh hẳn là biết em có lí do, em có Tiểu Nhiên…” Cô lại tiếp tục thấp giọng.
“Em có Tiểu Nhiên thì sao? Em có Tiểu Nhiên thì không thể cùng người khác yêu thương sao?” Đi ra khỏi thang máy, hắn bước nhanh về phía ô tô. “Anh thích Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên cũng thích anh, cho nên đây không phải lí do để cản trở chúng ta.”
“Sao anh có thể bá đạo như thế?’
“Là em không nói lý lẽ!” Hắn rất bình tĩnh càng đối lập với sự lo lắng của cô.
An Tâm Khiết che giấu hắn chuyện quan trọng!
Trang Minh Tuấn bình tĩnh ngồi vào trong xe, vì sự thấp thỏm lo âu trong tiếng nói của cô, hắn có thể cảm nhận được.
Hắn khẳng định, đối với hắn cô cũng không phải không có tình cảm, nhưng vì lí do gì đó mà vẫn từ chối hắn.
“Em không muốn thảo luận với anh về vấn đề này nữa!” Giọng điệu của cô thập phần nôn nóng. “Nói chúng, tạm thời chúng ta không nên gặp mặt, em không muốn bị phóng viên phát hiện, cũng cho anh thêm thời gian bình tình tự hỏi…”
“Em không muốn cùng anh nói rõ lí do, rốt cuộc là em sợ bị phóng viên phát hiện hay em vì em không xác định được trong lòng em nghĩ gì?” Trang Minh Tuấn ngồi thẳng.”Có lẽ, chuyện này có liên quan đến bố của Tiểu Nhiên?”
Trực giác nói cho hắn biết, bố của Tiểu Nhiên, có lẽ cô đã cố tình giấu giếm chuyện này.
“Cái gì? Đó là đương nhiên… Không có vấn đề gì!”
Cô đang nói lại lập tức ngừng lại làm hắn càng thêm khả nghi.
“Vậy em nói cho anh biết, bố Tiểu Nhiên là ai? Hiện tại đang ở đâu, em và hắn có còn liên lạc hay không___?”
“Em không cần phải … Trả lời anh!” An Tâm Khiết vội vàng cắt đứt lời hắn rồi ngắt điện thoại.
Trang Minh Tuấn ném điện thoại di động sang một bên, dùng sức nắm chặt tay lái.
Không muốn nói cho hắn biết phải không? Hắn sẽ tự có biện pháp điều tra!
“Trang tiên sinh, anh trông Tiểu Nhiên giúp tôi. Tôi đi xuống lầu làm cơm, để hai người cùng nhau ăn cơm tối.”. Công việc của An Tâm Khiết vẫn chưa kết thúc, bạn tốt kiêm hàng xóm Lê Nguyệt Nhã liền giúp đỡ cô làm bữa tối.
“Được.” Trang Mi dắt tay Tiểu Nhiên, một lớn một nhỏ mỉm cười, khuôn mặt giống nhau như đúc.
Lê Nguyệt Nhã nhìn bọn họ cảm thấy có cái gì đó rồi rời khỏi.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ chơi đùa ở trong phòng.
“Chú Trang, cháu cho chú xem ảnh chụp hôm chúng ta đi chơi công viên!” Chơi mệt rồi, An Ngẫu Nhiên ngồi trên đùi Trang Minh Tuấn, vui vẻ lấy bộ ảnh ở gần đó.
“Hôm qua cháu cầm đến nhà trẻ khoe bạn bè, bọn chúng đều nói chúng ta rất giống nhau, còn hỏi cháu chú có phải baba của cháu không.” Đung đưa ảnh chụp trong tay, khuôn mặt nhỉ nhắn của hắn đỏ bừng.
Trang Minh Tuấn cầm lấy ảnh chụp, nhìn đến nụ cười đến nụ cười hạnh phúc của ba người, bỗng dưng tim đạp mạnh.
Quả thực nét mặt của hắn và Tiểu Nhiên rất giống nhau, khi mỉm cười thì đường chân mày cũng giống nhau như đúc.
“Ngươi và tiểu tử này , căn bản là từ một khuôn mẫu đúc ra!” Bên tai hắn vang lên câu nói của Ái Linh ở công viên ngày hôm qua.
“Đáng tiếc chú lại không phải baba của cháu…” An Ngẫu Nhiên có chút buồn, lặng lẽ cúi đầu.
“Tiểu Nhiên nhớ baba sao?” Ôm chặt cậu nhóc trong lòng, trong ngực Trang MInh Tuấn lan ra một tình cảm của người cha.
“Không có.” An Ngẫu Nhiên lập tức lắc đầu, như không có chuyện gì ngẩng mặt lên. “Cháu chưa bao giờ gặp baba, mẹ cũng chưa bao giờ dẫn … Cho nên… Tiểu Nhiên tuyệt không nhớ!”
Cậu nhóc đang nói dối.
Nhưng lời nói dối như vậy lại níu chặt lấy tâm can Trang Minh Tuấn.
Hắn đau lòng cúi người, nhìn về phía bàn tay đang cố lau nước mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tại sao cậu nhóc này lại nhớ đến cha mình? Mặc dù chưa bao giờ gặp…
“Tiểu Nhiên, có muốn tắm cùng chú Trang không?” Đột nhiên, hắn như bị thôi thúc, muốn thay thế cha của Tiểu Nhiên.
Tất cả những việc mà hai cha con cùng làm, hắn đều muốn thực hiện cùng Tiểu Nhiên.
“Có thể sao?” Tiểu Nhiên lau nước mắt, đôi mắt long lanh.
“Tất nhiên có thể.”
“A.” Hắn hoan hô một tiếng, nhảy xuống chân Trang Minh Tuấn. “Cháu đi lấy quần áo.”
Nhìn thần sắc đáng yêu của hắn vui sướиɠ, chạy loạn, khóe miệng của Trang Minh Tuấn nở một nụ cười hài lòng.
Sau nửa tiếng đồng hồ, một lớn một nhỏ ở trong bồn tắm thủy chiến.
“Chú Trang, sao trên lưng chú lại có cái bớt giống của Tiểu Nhiên?” Khi An Ngẫu Nhiên cầm bông tắm muốn giúp Trang Minh Tuấn chà lưng thì hắn bỗng hô to.
“Bớt? À, những người trong gia tộc bọn chs, đều có một cái bớt hình ngọn lửa ___ cháu nói cháu cũng có?” Trang Minh Tuấn ngạc nhiên quay đầu lại.
“Ở đây này!” Tiểu Nhiên chỉ vào bả vai của mình. “Chú xem, chú xem!”